nhửng anh tài từng tồn tại
nhưng chỉ còn đống thi hài
nhưng cảm súc từng quặt quại
nhưng kết thúc vào ngày mai
quá chắn ngán với cuộc đời rồi họ bắt đầu cuộc chơi
họ quá hiểu về luật chơi khi bước vào là kết thúc cuộc đời
nhưng dấu chân vẩn in đậm nhưng chỉ toàn là màu máu
rồi chờ đợi sau song sắt đến ngày họ được
nhửng câu nói nhửng ngôn từ họ đanjg nói trong vô vộng
nhưng câu chửi từ miêng họ vẩn vang vọng
họ cô độc sau song sắt
còn bên ngoài lắt phắt từng hạt mưa
còn mẹ già đang chờ đợi quá dư thừa
con của mẹ không về nửa
sau cơn mưa thỳ song sắt đang dần hé mở
trái tim họ đang đập nhanh còn nhịp thở thì lờ mờ
song sắt gần mở la thời khắc họ gần đi
được tờ giấy nhưng viết gì khi họ không còn suy nghỉ
không thể trách họ có nên trách thỳ đang trách chính là đời
vì không tiền nhưng khoái chơi nên họ phá đời
bằng những cây súng bằng nhửng bịt hàng
rồi bàng hoàng tỉnh giấc thì thấy chiếc còng trên tay
tôi gọi họ là anh tài
bởi vì tôi đồng cảm
mọi người có 1 lòng tham ! và kết thúc là trại giam
họ biết yêu họ biết thương họ biết khóc họ biết sầu
nhưng cảm súc đó sẻ không tồn tại vào ngày sau
họ không ngán con đường dài họ chỉ sợ lòng thương hại
giọt nước mắt còn vương lại
thắm ước đẩm đôi bờ vai
rồi bàng hoàng tỉnh giấc thì thấy chiếc còng trên tay
họ củng muốn được quay lại
nhưng thời gian không thương hại ! bất cứ ai
cố sống qua vài đêm dài
lấy da thịt đập vào tường để xóa bỏ tương lai
rồi cười cười rồi khóc khóc như kẻ điên như kẻ dại
qua hết dên nay rồi ngày mai có được sống
cầm án tử ở trong tay thì đừng mong
có nhưng bia đá wgêt ngaot vài nết chử
có nhưng bia đá không có tên ko có từ
không biết từ đâu anh đến
rồi tại sao anh đi
mọi thứ có thể xóa bỏ
nhưng nhưng cai tên trong giang hồ thì không
nhân quả cứ soay vòng vòng
hook sau ngày mai con đường kia sẻ thiếu bước chân người
sau ngài may lổi lầm kia sẻ dần dần mờ phai
anh tồn tại wa từng đêm từng đêm từng đêm dài
nhưng tại sao phải dừng lại và không còn tồn tại