Em xa anh trăng cũng chợt lẻ loi thẩn thờ.
Biển vẫn thấy mình dài rộng thế.
Xa cánh buồm một chút đã cô đơn.
Gió âm thầm không nói.
Mà sao núi phải mòn.
Anh đâu phải là chiều.
Mà nhuộm em đến tím.
Sống có nghĩa gì đâu.
Nếu chiều nay anh chẳng đến.
Dù sóng đã làm em.
Nghiêng ngả vì anh.