Bông ô môi
Viễn Châu
Lý con sáo
Bông ô môi gió cuốn rụng đầy trên sông
Nhìn mây trời mênh mông
Kẻ ly hương nay đã quay về
Sao trong dạ não nề
Hồi chuông buồn từ xa vẳng đưa
Trong khói sương thêm tái tê hồn ta
Ngồi bên bờ nhìn hoa lá rơi
Cơn gió đưa theo nước sông buồn trôi.
Vọng cổ
1. Bến nước năm xưa chỉ còn cội đa già chơ vơ rũ bóng, gió đông ơi lòng tôi đà ớn lạnh sao gió đông còn thổi làm chi cho bông ô môi rũ cánh rụng tơi bời...
Người cũ giờ đây sao vắng dạng đâu rồi(.) mây lang thang bay về nơi vô định, sương khói nhạt nhòa hoa thắm cũng buồn trôi. Mười năm rồi còn chi nữa em ơi, mình xa nhau mỗi kẻ một phương buồn, tôi giang hồ đã mỏi gót phong sương, em ở đây với bốn bề khói lửa.
2. Tôi quên làm sao ngày tôi sang nhà em ăn bát canh mồng tơi với nồi cơm gạo mới rồi chia tay từ giã để lên đường(.) em bơi xuồng ba lá tiễn đưa tôi đến tận đầu làng(.) Khi chia tay cả hai còn bịn rịn nước mắt đôi dòng cứ ràn rụa trào tuôn. Về đi em lo rẫy bái nương khoai, mình còn gặp gỡ khi thanh bình trở lại. dù xa cách đầu non hay cuối bãi, tôi vái van trời cho quê ngoại bình yên.
Nói lối:
Kể từ đó như cánh bèo mặt nước
Trôi bập bềnh trên bốn mặt trường giang
Rồi một chiều lòng chạnh nhớ quê hương
Tôi về thăm lại xóm làng quen thuộc.
Vọng cổ
4. Tôi ngồi dưới rặng ô môi nhìn cánh hoa rụng rơi trên mặt nước theo trận gió tàn đông lướt thướt bay về...
chuông đổ từ xa một âm thanh vang vọng não nề(.) Mùi hương khói theo gió chiều phảng phất từ một ngôi chùa đổ nát cạnh bờ sông. Trên chiếc xuồng có một ông lão quen quen, màu tuyết trắng in trên mái đầu nắng gió. Theo lượng sóng bập bềnh xuôi ngược, đang thả đường câu trên mặt nước sông đầy.
5. Bác Sáu giăng câu cho thuyền cặp bến, ngước mắt nhìn tôi thay tiếng hỏi câu chào. Giây lâu bác mới nghẹn ngào lên tiếng, cháu ở xa xôi về tự hồi nào(.) Cháu ơi Con tư nó đã lấy chồng từ năm năm về trước, nhưng số phần nó bạc phước vô duyên, chồng nó chết rồi không chổ tựa nương,
nên nó buồn khổ nên vào chùa xin quy y thí pháp, nhưng khói lửa vô tình không tha nơi phật tự, nên giờ đây nó thành ra một sư nữ tật nguyền.
trời u ám bổng vụt vù cơn gió lạnh cuốn theo từng cánh ô môi
tiếng chuông đại đồng vang vọng xa xôi nghe như tiếng khóc u hoài nức nở,
trước cổng tan hoang tôi còn bỡ ngỡ, nữa muốn quay về nữa không nỡ dời chân, tiếng tụng niệm theo gió chiều vọng đến khiến lòng tôi thêm tê tái bâng khuâng,
Ô môi rụng cánh đầy sông, mấy mùa hoa nở mấy năm nợ tình
Tôi bây giờ một kẻ bơ vơ bởi đời với đạo ngăn chia hai lối rẽ, Ô môi rụng cánh tơi bời, chuông tắt lâu lâu rồi tôi còn đứng mong ai.