Bên Dòng Sông Vàm Cỏ
Sáng tác: Trọng Nguyễn
Lối:
Con chim sáo tật nguyền từ đâu bay về đây làm tổ,
Nó chọn cây Bần trước nhà Mẹ làm quê hương,
Cây Bần cũng tật nguyền, bom đạn Mỹ đã khoét sâu lên mình của nó,
Thành bọng cây làm nhức nhói một vết thương,
Mẹ ngồi đó nhìn con chim sáo tật nguyền,
Đứng trên nhánh Bần rỉa lông khi chiều xuống,
Nó dùng cánh thay chân mình nghiêng về phía trước,
Cố bám lấy sự bình yên trên cành cao lắc lẻo.
Vọng cổ:
Câu 1: Toàn thân nó rung lên khi chợt nghe cơn gió nhẹ vô... tình. Mắt Mẹ rưng rưng như ai se thắt tim mình. Con chim sáo tật nguyền chọn cây Bần cũng tật nguyền làm tổ, bạn nó đâu rồi sao nó lại sống cô đơn? Nước mặt Mẹ lại chảy nhiều hơn khi câu hỏi chưa có lời giải đáp. Chiều cứ xuống mây trắng cứ bềnh bồng, bóng Mẹ rưng rưng bên dòng sông Vàm Cỏ.
Câu 2: Con chim sáo bay đi Mẹ ngậm ngùi đứng dậy, nặng bước vào nhà như đếm những xót xa. Nhìn ảnh chồng con sáu người thành liệt sỹ, một nỗi đau Mẹ phải gánh đến trọn đời. Đổi lấy tự do đâu có dễ dàng gì. Ôi ! chiến tranh đâu phải là một trò đùa, nó đã đi qua những nỗi đau còn đó. Con chim sáo tật nguyền về đây làm tổ, nó chọn cây bần, nó gọi quê hương. Có được quê hương bình yên hạnh phúc, sự trả giá đến muôn đời của những mảnh đời riêng.
Lối:
Chiều hôm sau, con chim sáo bỗng dưng không về nữa,
Cây Bần cô đơn, bóng Mẹ cũng cô đơn,
Con sông Vàm Cỏ cũng lơ lửng ưu phiền,,
Mẹ mới lẩm nhẩm: "chắc con chim sáo nó bay qua đám lá tối trời,
Tìm bạn, thăm bầy bên vàm sông Nhật Tảo".
Vọng cổ:
Câu 5: Con chim sáo nó ở hay bay đó là chuyện đời thường của nó, vậy mà sao Mẹ cứ âu lo ra vào thắt thẻo cho gánh cô đơn oằn nặng vai gầy. Nhớ chiều năm xưa trong cơn gió nặng mưa dầy. Thằng Út như cánh chim bay về thăm Mẹ, rồi vội vã lên đường khi chưa kịp nói tròn câu. Lần đó là lần cuối cùng nó không về nữa, thêm một lư hương trong căn nhà nhỏ ven sông. Con chim sáo bay đi se nỗi buồn săn lại. Gợi nhớ chiều xưa trong cơn gió nặng mưa dầy.
Câu 6: Mẹ ơi ! con chưa về thăm Rạch Cát, chưa qua đám lá tối trời nơi thằng Út đóng quân. Để con gặp con chim sáo, con bảo nó về với Mẹ, cho gánh cô đơn vơi nhẹ ở bờ vai. Biển Long Hựu mùa này nhiều sóng vỗ nhưng có con sóng nào bằng ngọn sóng lòng của người Mẹ Long An. Dù chưa qua Long Trì, Mỹ Hòa, Đức Huệ nhưng con hiểu, con hiểu lắm Mẹ ơi ! Nhưng con vẫn hiểu Long An qua người Mẹ anh hùng. Chỉ vài giờ bên dòng sông Vàm Cỏ, và mấy lời bắt nguồn từ câu chuyện trong căn nhà nhỏ của Mẹ tôi. Ơi Long An đã trở thành nỗi nhớ, cho con thêm độ dày từ tấm lòng ấy Mẹ ơi.