Yêu hà rơi liếu sương,
nỗi bâng khuân duyên phận đình
Nhọc nhằn bao tháng năm,
áo phong sương dài sợ ngàn.
Chuyện một đêm đắng cay,
nát da khổ đau trăm bê.
Nghèo bồn ba trắng tai,
mãi luôn triền miên sóng lòng.
Một mai ta vơi ta, ngâm ngùi thân xác bé dấu.
Hát như theo dòng trôi,
bến đời la đau.
Đêm mặn sâu,
mắn đời quang tiếng khổ giấy.
Nghe tiếng thang,
kiếp nghèo chìm sâu đái mồ.
Buồn dân kinh lệ đăng đắng sầu đau.
Ước mơ ơi nỗi đau đi qua cuộc đời.
Lòng dân lòng
ai sẽ cùng chung.
Dựa tâm tôi,
say giấc mộng nó lạnh.
Rồi mai xa bé dấu,
nắng có vui trên phận nghèo.
Đường chân ai với ai,
bởi nhân duyên như phụ dân.
Đời nghiệt ngã đắng cay,
kiếp nghèo đòi đến bao giờ.
Chiều bần khuân gió lại,
nhớ ơi chờ ai tìm lòng.
Duyên thông qua đổi thay,
bên này nôn bao tiếng vui.
Cõi nhân gian mù khơi,
bến đời la đau.
Đêm mặn sâu,
mánh đời quang tiếng khổ giấy.
Nghe tiếng thang,
kiếp nghèo chìm sâu đái mồ.
Buồn dân kinh lệ đăng đắng sầu đau.
Ước mơ ơi nỗi đau đi qua cuộc đời.
Lòng dân lòng,
ai sẽ cùng chung.
Dự tâm tôi,
say giấc mộng nó lạnh.
Rồi mãi xa bê dâu,
nắng có vui trên phận nghèo.
Đường chân ai với ai,
bởi nhân duyên như phụ dân.
Đời nghiệt ngã đắng cay,
kiếp
nghèo đói đến bao giờ.
Chiều bần khuân gió lại,
nhớ ơi chờ ai tìm lòng.
Chuyện hôm qua đổi thay,
bên này nôn nao tiếng vui.
Cõi nhân gian mù khơi,
bến đời
la đau.
Đang Cập Nhật
Đang Cập Nhật