Một chiều êm tay đan tay rìu nhau trên lối
Đưa em đi nhẹ nhẹ vào đời
Bằng vòng tay
tôi nâng niu mùa thu thức giấc
Đưa em vào ngày tháng vỗ về
Để từ em đem cô đơn mọc lên vô vắng
Khi em mang đủ cười khỏi đời
Từng chiều rơi nghe như gọi lòng mình tê tái
Ngỡ như đời còn gọi tên nhau
Đôi khi một lần,
một lần tiếng hát đông lũa đưa em vào vùng trời lấp lánh
Đầy đôi mắt ngứa chiều mến
Em, em xa dần ngàn đời hoang vắng
Tôi đi về buồn chừng kẽ tóc
Bước chân này còn trọn kiếp hoang vu
Ước hoàng vu
Một mình đi,
lang thang trong mùa đông dết mưa
Trời mùa đông hong khô đi niềm tin rỗi đá
Trên đôi tay này mình còn gì?
Trời mùa đông,
hong khô đi niềm tin sỗi đá
Trên đôi tay này mình còn gì?
Và dòng sông trôi đi vô tình mang tất cả cuộc đời này của người hay tôi
Rồng rồng trôi đi vô tình mang tất cả
Bây giờ
tháng mấy rồi hỡi em Lênh đênh ngàn mây trôi êm đềm
Chiều nay nếu em đừng hờn dỗi
Cách nhau
một lần thôi
Tâm hồn mình đâu lẽ loay
Bây giờ
tháng mấy rồi hỡi em
anh đi tìm màu hoa em cài
chiều nay nhớ em rồi và nhớ áo em đẹp màu thơ
môi tràn đầy ước mơ
Bây giờ
tháng mấy rồi hỡi em,
anh đi tìm mùa xuân
trên đời
Mùa đông chết đi
rồi mùa xuân mắt em đẹp trời sao cho mình thương nhớ nhau
cho buộc lạnh chúng mình
em ơi thôi
đừng hờn anh nữa
nhìn nhau buồn vơi vợi
để mùa đông buông ra
vỡ vai mềm
Bây giờ tháng mấy rồi hỡi em
Anh đi tìm mùa xuân trên đời
Mùa gió chết đi rồi mùa xuân
Mắt em đẹp trời sao,
cho mình thương nhớ nhau
Mùa đông chết đi rồi mùa xuân
Mắt em đẹp trời sao,
cho mình thương nhớ nhau