Nam: Về Lộc Ninh, bốn mươi năm chôn niềm thương nỗi nhớ,
Tưởng ... em đã theo chồng nhưng còn đó bản tình ca.
Nữ: Em mãi ngân nga gần trọn một đời,
Dù... không có tiếng đàn của anh như dạo ấy...
Nam: Ngày mình còn bên nhau
Trong chiến khu dưới tán rừng Lộc Ninh
Ngày đêm súng mang bên mình
Luôn vững lòng – mong quê nhà chiến thắng
Nữ: Chàng trai từ chốn xa
Mang khúc ca tiếng đàn Bạc Liêu
Những đêm trăng vàng - Anh cầm phím tơ dạo lên
Bảo em hát bài – hát bài khúc ca hoài lang
Nam: Từng điệu đàn nhặt khoan
Theo tiếng gõ song loan
Em hát nhịp chưa tròn – phím đàn anh ngưng
Nữ: Anh chỉ em từng câu
Và tiếng đàn anh
Say đắm lòng em chốn này
Theo tháng ngày – tình ta thắm nồng.
Nam: Súng chắc bên vai – mơ một ngày
Cờ hoa theo gió tung bay, quê hương mình giải phóng,
Nữ: Cho tiếng ca tiếng đàn quyện vào nhau
Cũng như duyên mình trọn niềm ước mong – ta sánh vai...
1/ Nam: Người lính trẻ năm xưa từ đất Bạc Liêu mang theo tiếng đàn dạ cổ, mang chí cả xông pha vì quê hương đất nước anh đến Lộc Ninh trong đạn thét bom... gầm...
Hăm hở ra đi tay súng tay... đàn...
Nữ: Giữa đại ngàn miền đông muôn điều thử thách, nhưng trái tim vẫn ấm nồng bởi ngọn lửa tình yêu. Cô giao liên ngày nào cũng e ấp làm duyên, tập hát bài dạ cổ hoài lang khi anh dạo tiếng đàn.
Nam: Chinh chiến dẫu còn với gian khổ hiểm nguy, nhưng trong lòng vẫn sáng ngời mơ ước.
Lý son sắt
Nữ: Trăng sáng soi đêm rừng
Ai đổi trao tâm tình
Nam: Lời hẹn thề mai sau
Tình đầu đã trao nhau
Nữ: Khi nước non thanh bình
Rừng nơi đây chứng tri duyên tình
Cầm tay - sánh vai trên đường
Nam: Cài cho em cánh hoa rừng xinh
Lộc Ninh khắc sâu tim mình
Dù đi xa vẫn không hề quên.
2/ Nữ: Anh đi đâu mà xa rừng xa núi, xa đất Lộc Ninh xa kỉ niệm ân... tình...
Nam: Dù bão đạn mưa bom nhưng mình vẫn bên... mình... Chiến thắng Lộc Ninh anh cùng bao đồng đội, mang thương tích trên người cho ngày giải phóng quê hương.
Nữ: Em nhận được tin là anh đã hy sinh, đàn vẫn còn đây thiếu bàn tay anh nắn phím. Để lời em ca từ nay nghe lạc lỏng, khi anh không còn dạo lên bản hoài lang.
Nói lối
Nam: Anh gởi lại chiến trường bàn tay anh thường nâng phím
Bàn tay anh cài cành hoa sim tím cho em
Bàn tay anh hay dắt em qua con suối nhỏ
Bàn tay ấm nồng giữa đêm lạnh rừng sâu...
Phụng hoàng
Nam: Và anh lặng lẽ rời ...xa...
Kỉ niệm yêu thương nơi rừng già năm ấy
Để em nghĩ rằng anh đã mất
Mà hãy vững lòng – xây hạnh phúc ở ngày mai.
Nữ: Anh nào có hay
Nhận được hung tin, em chết lịm trong lòng.
Đàn vẫn còn đây mà anh đâu vắng
Những đêm trăng rừng lẻ bóng một mình em
Biết tìm anh nơi đâu
Em hát bản hoài lang như cô phụ trông chồng
Bản nhạc tình yêu như đã định phần
Để tiếng em ca não nùng như mong đợi
Nam: Mong đợi, vậy mà! đã bốn mươi năm.
Anh về Bạc Liêu chôn niềm riêng bên vùng quê mẹ
Lòng nghĩ rằng em đã êm ấm gia đình
Nào có ngờ đâu em vẫn chờ anh gần trọn một đời...
Vọng cổ
5/ Nữ: Anh ơi! Sao anh dạy em hát bài dạ cổ hoài lang khi tình ta vừa chớm nở, để lúc vắng xa anh, em thành người cô phụ ôm chiếc đàn xưa chờ đợi buổi tương... phùng...
Anh ở đâu, hay đã nằm yên dưới lòng đất mẹ muôn... đời... Những đêm trăng em thèm được nghe tiếng đàn năm cũ, thèm hơi ấm bàn tay người tình giữa cái lạnh rừng đêm.
Nam: Anh xa rừng, xa kỉ niệm, xa em, lòng nhớ lắm những đêm cùng chiến đấu. Về Bạc Liêu nghe bài dạ cổ, càng nhớ tiếng đàn xưa anh gởi lại nơi này.
(4+) Chiêu quân
Nam: 1. Bốn mươi năm rồi, bao điều biến động
2. (-) (-)
Nữ: 3. Rừng vẫn xanh màu, Lộc Ninh thêm tươi đẹp
4. Đường xưa nay trải rộng
Nam: 5. Thời gian trôi bao thay đổi không ngờ
6. (-) (-)
7. Đàn lạnh lùng – thiếu một bàn tay
8. Mà lời ca cất lên trong đêm lạnh
9. Dù tiếng đàn xưa đã tắt tự lâu rồi.
(Trở về vọng cổ)
6/ Nữ: Anh trở về cho kỉ niệm trào dâng, chiếc đàn năm xưa vẫn còn nguyên vẹn đó
Nam: Nhưng anh không còn so dây nắn phím để em hát bài dạ cổ hoài lan