Dù dòng thời gian trôi cứ mãi trôi hoài vẫn không sao yên lặng,vì sao tôi vẫn cứ luôn hoài luôn ngẩn ngơ hững hờ.Nhưng vì sao con tim không nói lên câu lại nỡ ra đi không lời biệt li trong phút giây lạnh lùng không hay biết.Ngồi nơi đây đơn côi giữa không gian lặng lẽ thế nhưng nhưng dòng thời gian trôi mãi,cuốn theo bao niềm đau mãi luôn xoay vầng.Cho dù tôi không quan tâm thế giới kia dù có ra sao 1 mình tôi luôn là chính tôi không là 1 ai khác.Như giấc mơ ngày xưa,lập lờ như áng mây mờ xa.Dẫu có nói ra đây thành câu,lời tôi như mây bay cuối trời.Buồn đau vay kín bao ngày qua,lòng càng thêm nhói đau nhiều hơn.Nếu biết trước tôi luôn nguyện rằng,1 mình nơi không gian giá lạnh.Dù bao câu nói kia diệu êm,dành tặng tôi phút giây này đây.Nhưng trái tim tôi như lặng câm,và ngủ yên nơi phía cuối trời.Và cho đến phút giây này đây,dù nay đến lúc quay về đây.Nguyện với chính đôi tay sẽ mang bóng đêm giá băng tràn về.Làm sao đây biết phải làm sao,và ngày mai sẽ vẫn còn đây?Giữa thế giới không gian mịt mờ,và tôi đang ở nơi chốn này?Và bao nhiêu đớn đau nhạt nhoài?Cùng buồn đau giá băng tràn về?Trong trái tim cô đơn lạc loài,giờ tôi không nhận ra chính mình.Từng nhịp đi bước chân lặng thầm,càng làm tim nhói đau nhiều thêm.Thế trách sao tôi không lạnh lùng,còn quan tâm được ai lúc này?Và cho đến phút giây này đây,dù nay đến lúc phải đổi thay.Nguyện sẽ với chính đôi tay này mang ánh dương không gian diệu êm.
Dù dòng thời gian trôi cứ mãi trôi hoài vẫn không sao yên lặng,vì sao tôi vẫn cứ luôn hoài luôn ngẩn ngơ hững hờ.Nhưng vì sao con tim không nói lên câu lại nỡ ra đi không lời biệt li trong phút giây lạnh lùng không hay biết.Ngồi nơi đây đơn côi giữa không gian lặng lẽ thế nhưng nhưng dòng thời gian trôi mãi,cuốn theo bao niềm đau mãi luôn xoay vầng.Cho dù tôi không quan tâm thế giới kia dù có ra sao 1 mình tôi luôn là chính tôi không là 1 ai khác.Như giấc mơ ngày xưa,lập lờ như áng mây mờ xa.Dẫu có nói ra đây thành câu,lời tôi như mây bay cuối trời.Buồn đau vay kín bao ngày qua,lòng càng thêm nhói đau nhiều hơn.Nếu biết trước tôi luôn nguyện rằng,1 mình nơi không gian giá lạnh.Dù bao câu nói kia diệu êm,dành tặng tôi phút giây này đây.Nhưng trái tim tôi như lặng câm,và ngủ yên nơi phía cuối trời.Và cho đến phút giây này đây,dù nay đến lúc quay về đây.Nguyện với chính đôi tay sẽ mang bóng đêm xóa tan mọi nơi.Rằng cho tôi có đi thật xa,và cho tôi có quay về đây.Mang bóng đêm thiêu tan mọi nơi,từng nơi nơi tôi đang bước chân.Buồn đau vay kín tôi nhiều hơn,và candf vay kín tôi nhiều hơn.Nên trái tim tôi bây giờ đây làm sao trông thấy ánh nắng mai.Và tôi không biết gì về người,tự hỏi tôi chính tôi là ai?Chôn giấu kín trong nơi màn đêm,và tôi không tôi không biết gì.Còn chi đâu phút giây giờ đây,lập lờ như áng mây mờ xa.Nguyện sẽ với chính đôi tay này mang bóng đêm giá băng tràn về