Khi xưa ba bé hơnNghe guitar rung lên không bao giờ sao lãDây buông dây bóng ngân vaHòn thanh đi khắp không gianKhi ba lên tám lên mườiChơi guitar không hay nên ba tập chơi trốngĐôi chân lo lắng,rung rungĐôi tay ba đánh lung tungPiano lại khó hơn nhiềuThêm đôi tay nhỏ bé hơn biết bao nhiêuVẫn lướt trên mặt đàn,vẫn ước mơ ngập trànYêu thương đi khắp không gianKhi nghe nhạc con nhẹ nhàng hơnKhi nghe nhạc con là dòng sôngCon là cánh đông,nằm giữa quàng trời minh môngNhư bà dù lúc xưa bà còn thơ béĐôi khi là trưa hay đầy gióĐôi khi là vui đùa đôngBà là nỗi buồn,vì bà càm lại người xưaÔng dạy bà lớn lên sức mạnh phi thườngHôm nay con đứng đây nàyNhững ước mơ khi xưa nay ba từng mơ ướcHi sinh trao hết trước conHôm nay con hát ba ngheBa xin lỗi,nguyện ước vẫn chưa thấyMong mối trưởng trê cho con và cả cho mẹBa ước mong một điềuHÙM BÁC ỦA MUỐI BắKCon là nỗi buồn vì con cảm lạnh với xưaBa dạy con nấc lên sức mạnh vĩ đườngCon làm được màCon nhớ ba Nhờ ba,ba ơiDưới ánh đèn sân khấu có nốt nhạc bay lênCó những kỷ niệm bay lênCó những nỗi niềm riêngGom thành một câu hát chảy thắng vào timCó những lúc cười hương hoanCó những lúc buồn miên hoanCó những lúc hoang tàn,gom thành một câu hát chảy thắng vào timDưới ánh đèn sân khấu ta luôn ngan bay lênCó những kỷ niệm bay lênCó những lúc niềm riêng,gom thành một câu hát chảy thắng vào timHôm nay con có âm nhạcBao giờ ba quêncho con từng nốt nhẹ nhàngCon đừng đem câu hát ca vang