Khi xưa ba bé hơn hàngNghe guitar rung lên không bao giờ sao lạngDây buông dây bấm ngăn vangƠn thanh đi khắp không gianPiano lại khó hơn nhiềuThêm đôi tay nhỏ bé hơn biết bao nhiêuVẫn ước trên mặt đànVẫn ước mơ ngập trànYêu thương đi khắp không gianKhi ba lên tác lên mườiTrước khi ta không hay nên ba tật chơi trốngĐôi chân lo lắng run runĐôi tay ba đánh lung tungBao nhiêu năm rồng giá qua rồiBao nhiêu năm nắng lè ba vẫn hay cườiBa ước mơ thật nhiềuBa khát trao thật nhiềuBa yêu con biết bao nhiêuKhi nghe nhạc tốt nhẹ nhàng hơnKhi nghe nhạc con là dòng sông Toàn là cánh đông là cánh đôngNằm sợ khoảng trời mênh mông Như bà dù lúc xưa bà còn nhỏ béĐôi khi là trưa hè đầy gió Đôi khi là vũi đua đau ngõBà là nỗi buồn là nỗi buồn Vì bà gặp lạnh hơi xưaÔng dạy bà đất lên sức mạnh suy tươngHôm nay ba có âm nhạcBa yêu như yêu con chưa bao giờ ba chánCho con từng nốt nhẹ nhàngCon đêm con hát ca vàngMai đây con mạnh mẽ hơn nhiềuMai đây con chờ trẻ cho biết bao điềuCho ước mơ của mẹ,cho nỗi đau của mẹThơ ba trong giọng con nhéKhi nghe nhạc con nhẹ nhàng hơnKhi nghe nhạc con là giọng sốngCon là cánh đông là cánh đôngNằm giữa hoạt trời mênh môngNhư bà dù lúc xưa ba còn thơ béĐôi khi là trưa hè đầy gióĐôi khi là vũ đua đầu ngõBa là nỗi buồn là nỗi buồnVì bàn thầm lành hơi sương,ông dạy ba đất lên sức mạnh phi thươngƯớc HuyềnKhi nghe nhạc con nhẹ nhàng rơnKhi nghe nhạc con là rong sôngCon là cánh đông là cánh đôngNằm giữa khoảng trời mênh môngNhư bà dù lúc xưa bà còn bé thơĐôi khi là trưa hè đầy gióĐôi khi là vui đùa đông nỗaVà là nỗi buồn là nỗi buồnVì bạc đằng lạnh hơi xươngÔng dạy bà lớn lên sức mạnh khi thương