Đôi vai áo mẹ bạc màu mẹ ơi!
Bao ngày gian nan vất vả trong đời
Mẹ gánh con lối mòn trưa nắng
Đôi chân trần ngõ về hoang vắng
Bao đêm hè thức trắng ru con
Con khôn lớn rồi mẹ càng già nua
Như cành cây khô lá đổ bao mùa
Mẹ nhớ con mõi mòn trông ngóng
Bao xuân rồi một mình đơn bóng
Con không về để mẹ sầu lo
Mẹ hỡi...!
Bao năm xứ lạ quê người
Đời con gian nan nếm trải qua rồi
Nên thương mẹ nhọc nhằn mưa nắng
Nơi quê nghèo đôi bàn tay trắng
Nuôi con khờ đến ngày thành nhân
Con xin cõng mẹ một lần mẹ ơi!
Đôi bờ vai kia vất vả lâu rồi
Mẹ của con suốt đời mưa nắng
Nay trên đầu một làn mây trắng
Thân hao gầy héo mòn vì con !