Chào các bạn đang đến với chương trình đọc truyện trên kênh VOV Giao thông,
sóng FM 91MHz đài tiếng nói Việt Nam.
Thưa quý vị,
trong chương trình đọc truyền hôm nay,
chúng tôi xin mời quý vị lần lượt theo dõi bộ truyền võ hịch Anh hùng xã Điêu của nhà văn Kim Dung do nhà xuất bản văn học ấn hành với bản dịch của dịch giả Cao Tự Thanh.
Đầu tiên, Anh hùng xã Điêu được biết đến là một tiểu thuyết giải trí đăng báo nhiều kỳ.
Ngay được chỉnh lý nâng lên thành một tác phẩm văn chương mà nhiều bàn đọc yêu thích và quan tâm.
Anh hùng xã Điêu mang bối cảnh lịch sử Trung Quốc thời Tấn Kim.
Thời Tống Kim
Truyện nói về hai gia đình họ Dương Quách
Trong đó nói về tính cách của hai nhân vật chính là Quách Tỉnh
Người chậm chạp, ngốc nếp nhưng châm trĩ,
chân thật,
dũng cảm Có cái tâm trong sáng
Và Dương Khang,
một ngụy quân tử ham sang phụ khó
Đi theo phò tá hoàng nhan hồng liệt chống lại quê hương mình
Gây ra nhiều tội ác
Xe lẫn với cuộc giao đấu tranh hùng là cuộc tình trắc trở nhưng đầy thơ mộng của Quách Tĩnh và Hoàng Dung.
Một cô gái thông minh,
tinh nghịch, nhanh trí,
nhiều mu kế nhưng cũng rất điêu ngoa,
cổ quái và đầy cá tính.
Bây giờ mời quý vị và các bạn cùng theo dõi phần đầu tiên bộ truyện Anh Hùng xả điêu.
Nước trong tiền đường mươi mông,
ngày đêm dòng qua thôn Nhu Gia ở Lâm An,
không ngừng chảy ra biển lớn.
Một giảy dài mươi cây bách gian sông lá đỏ như lửa.
Đàn lúc tháng 8,
đồng cỏ quanh thôn bắt đầu úa vàng.
Dưới ánh tà dương càng thêm mấy phần quang liu.
Dưới hai gốc tùng lớn có một đám thôn dân,
đàn ông, đàn bà và khoảng mười mấy đứa trẻ con
đang tập trung lắng nghe một ông già gầy gò kể chuyện.
Người kể chuyện khoảng 50 tuổi mặc một chiếc trường bào màu xanh cũ,
đã bạc phết,
biến thành màu chàm.
Chỉ nghe ê khua hai miếng phách gỗ qua lê,
bay đái cầm dùi,
đánh vào chiếc trống tiểu yết mấy tiếng thùng thùng thùng.
Sau cường bình lửa,
những nơi giống là nhà cửa đều trở thành quang du đổ nát.
Mới rồi tiểu nhân đã kể gia đình dịp lạc hát.
Bốn người bi quang ly họp,
họp rồi lại tan,
tan rồi lại họp.
Bốn người họ bị quân Kim làm chia lìa.
Cũng may mà lại đoàn tụ được,
vô cùng vui mừng trở lại cố hương,
thì nhà cửa đã bị quân kìm đốt sạch.
Không biết làm sao,
đành tới biển Lương tìm cách mua sinh.
Không ngờ trời mây gió khó lường,
người rũi mây chấp mắt.
Bốn người họ mới tới thành biển Lương thì lại gặp một toán quân kìm kéo tới.
kéo tới.
Tên nhẫn đầu đưa đôi mắt ba góc nhìn qua thấy dịp tam thư xinh đẹp,
bàn nhảy xuống ngựa,
ôm chặt lấy nàng,
hô hô cười rột,
rồi nhấc nàng đặt lên ngựa nói,
tiểu cô nương theo ta về nhà hâu hà láo da.
Nhưng dịp tam thư đời nào chịu nghe ra sức dễ dụa.
Tên võ quang kim bên đấy nói rằng,
Người không chịu nghe,
theo ta thì ta sẽ giết hết cha mẹ anh em người.
Rồi dơ làn nhà bóng lên,
đập luôn một nhát vào đầu Diệp Tư Lan.
Lập tức sương sọ vớ toàn,
ốc bắn tung tué,
chết ngay tại chỗ.
Đúng là âm cảnh lấy thêm hồn chết uống,
dương vang chẳng thấy bóng trai lạnh.
Dịp Lão Hoang và vợ sợ điên người nhào lên phía trước,
ôm sát còn cất tiếng khóc lớn.
Tên Võ Hoàng triệt lại nhấc làn nhà bóng lên,
mỗi nhát một mạng tính luôn hai người.
Dịp Tâm Thư lại không kêu khóc mà nói,
"- Trưởng Hoàng đừng nói giỡn,
ta theo ông về mà."
Tên Võ Hoàng cá mừng đưa Dịp Tâm Thư đi.
Không ngờ,
Diệp Tam Thư,
nhận lúc Y không đề phòng,
đột nhiên sấn lên tuốt thành ịu đào của Y,
nhắm đúng tim Y,
một đào phóng tới.
Nói thì chậm,
chứ lúc ấy rất nhanh,
một nhát đào ấy đầm ra,
nàng Y đã báo thù được cho cha mẹ và em.
Không ngờ,
tên võ quan ấy,
chình chiến lầu nằm,
võ nghệ cao cường.
Thuận tay đẩy một cái,
Diệp Tam Thư lập tức bắn ra.
Tình võ quan vừa mắng một câu còn tiện nhân
thì dịch tâm thư đã nhất ngọn đào lên cứa ngang cổ mình một nhát.
Đáng thương cho nàng!
Dung nhan nguyệt thẹn qua nhường,
hồn thơm phúc đã cứu tuyền xa chơi.
Các vị khán quang thường có câu rất hay là
Làm người ăn ở phải hiện lành
Bà thước trên đầu có thanh nhân
Làm ác nếu không còn báo ứng
Hùng đồ đã hại hết sinh linh
Nhưng quân kiềm kìa
Chim thiền hạ đại tông của chúng ta
Giết người đốt phá,
hám hiếp, cướp bóc
Không gì không làm mà vẫn không thể chuẩn bị báo ứng gì cả
Chỉ trách,
dù Hoàng Đại Tống chúng ta không chống lại.
Trung Quốc xưa này dốn nhiều quân lắm tướng,
nhưng vừa thấy quân kiềm kéo tới,
đã quãng hốt bỏ chạy,
bỏ mặt,
bách tính,
chịu tai quạ.
Chuyện cá nhà gặp tai quạ,
như gia đình dịp tam thư,
thì ở Giang Bắc,
quá thật, có hàng ngàn hàng giang,
thoải ra như cơm bữa.
Các vị sống ở Giang Nam,
Giàn Nam đúng là ở giữa thiên đường.
Chỉ sợ một ngày nào đó
quân kìm sẽ kéo tới thùi.
Đúng là
thà làm cho thời bình còn hơn làm người thời loạn.
Tiểu nhân là Trương Thạch Ngũ.
Hôm nay đi ngàn quý địa,
câu chuyện vừa kể hầu các dĩ khán quan mới rồi gọi là
Chuyện dịp tam thư tiếc liệt.
Chuyện đã kể xong,
xin phép được nghỉ.
Rồi lại cầm hai miếng gỗ phách qua lê,
lát cắt, lát cắt,
khua loạn lên một hồi,
đưa ra một cái mông gỗ.
Đám thôn dân cũng có người móc ra
Người móc ra 2 đồng 3 đồng bỏ vào mâm
Trong giây lát được khoảng 6-70 đồng
Trương Thập Ngũ cảm tạ,
cất tiền vào tay nải,
chuẩn bị lên đường
Trong đám thôn dân có một đại hán khoảng 20 tuổi bước ra nói
Trương Tiên Sinh,
có lẽ ông tự phương bác xuống thì phải
Trương Thập Ngũ thấy người ấy thân thể cao lớn,
mầy rậm, mắt to,
bèng nói
Đúng vậy
Đại Hán kia nói
Tiếu đệ xin làm chú,
mời tiên sinh uống dại chán được không?
Trưng thập ngủ cả mừng,
nói
Dung không quen biết,
đầu *** quấy quả
Đại Hán kia cười,
nói
Ha ha ha ha,
uống dại ba chán là quen thôi,
ta họ quách,
tên quách khéo thiên
Rồi chỉ vào một hán tử,
mặt mũi trắng trẻo, đứng cạnh,
nói
Vị này là Dương Thiết Tâm, Dương Quynh Đệ.
Mới rồi,
hai người bọn ta nghe tiên sinh kể chuyện dịp tam thư quả thật rất hay,
nên có mấy cầu muốn thỉnh dẫn.
Trương Thập Ngũ nói
Nói thế làm gì,
nói thế làm gì.
Hôm nay được gặp hai vị quách dương đây cũng là có duyên.
Quách Khứ Thiền đưa Trương Thật Ngũ tới một quán rượu nhỏ đầu thương cùng ngồi giao bàn.
Chủ quán là một người què,
chống hai cái nạn,
chậm rãi, hâm hai giò hoàng tử,
sắp một đĩa đậu hủ,
Một đĩa đậu phụng rang mặn,
một đĩa đậu hủ chiên,
lại thắt thêm ba quả trứng muối mang ra cho bàn khách giữa cửa,
rồi ngứng đầu nhìn mặt trời đang lặn phía chân trời.
Cũng không buồn nhìn ba người đến một cái.
Bách cứu thiên góp rượu mời trương thập ngũ uống hai chén,
rồi nói,
Đây là chỗ nhà quê,
chỉ ngày mùng 2 và 16 mới có thệt,
không có gì uống rượu,
xin tiền tình đừng trách.
Đừng trách.
Trung thập ngủ cười nói
Có rượu là tốt rồi.
Nghe khẩu âm của hẹp gì
thì có lẽ cũng là người phương Bắc.
Dương Thiết Tâm nói
Hai anh em bọn ta giống là người Sơn Đông
chỉ vì không chịu nổi sự hà hiếp của bọn chó Kim
nên ba năm trước tìm tới đây.
Thích dân dùng này
có tình nghĩa nên ngủ lại.
Mới rồi
nghe tiên sinh nói
chúng ta ở vàng Nam
cũng như
đang ở thiên đường.
Chỉ sợ ngày nào đó quân Kim lại tới đây.
Ông nói quân Kim có qua sông không?
Trương Thập Ngũ thở dài nói
Giàn Nam là đất trời phồn qua,
dưới đất đều là giàn bạc,
ngước mắt là thấy gai đẹp.
Quân Kim ngày nào lại không muốn tới.
Có điều họ tới hay không thì chú ý
không phải do nước Kim
mà là do triều đình Đại Tống ở Lâm An.
Quách cứu thiên và dương thiết tâm
đều ngạc nhiên đồng thanh hỏi
sao lại lạ thế
trương thập ngủ nói
bạch tinh Trung Quốc ta so với người nữ chân thì đông gấp trăm lần
chỉ cần triệu định chịu dùng trung thần lương tướng
chúng ta một trăm người đánh một người của chúng
thì quân Kim làm sao mà chống được
nữa mảnh vang sờn phía bắc của đại tống chúng ta
là do năm xưa bà cho con huy tông khâm tông cao tông
2 tầy dâng lên cho người Kim mà thôi.
3 ông vua ấy trọng dũng gian thần,
quay thường bách tính.
Các đại tướng ra sức chống Kim.
Ai cách chất được thì cách chất,
ai chắc đầu được thì chắc đầu.
2 tầy bưng gian sơn cẩm tú dâng lên.
Người Kim từ chối lại là không cung kính,
đành phái nhẫn thôi.
Từ nay trớ đi,
nếu trề định Vẫn còn trọng dũng gian thần thì đó chính là quỳ xuống mời sa giá của quân kiềm tới.
Tại sao họ không tới chứ?
Quách hiếu thiên dơ tay đập mạnh xuống bàn khiến cốc chén đũa bác nhảy tung lên.
Nói đúng vậy.
Trường thập ngũ nói
nhớ năm xưa quỳ tồng đạo quân hoàng đế
Hoàng đế dốc lòng muốn trường sinh bất lão,
muốn làm thần tiên.
Đám dân thần được dùng loại thai kinh,
dương phủ,
toàn là bọn vô sĩ,
chuyên giúp, dơ vét.
Như Đồng Quán,
Lương Sư Thành,
chỉ là bọn thai giam,
chuyên bỡ đỡ.
Như Cao Cầu,
Lý Ban Nhan là bọn lãng tử,
chuyên hầu hạ hoàng đế chơi bời.
Đạo quân hoàng đế không ngó ngàn gì tới chính sự.
Cả ngày,
nếu không cầu tiên học đạo thì phái người đi khắp nơi tìm kiếm các hoa khùi kỹ nữ.
Một sớm quần kiềm đánh tới trước mắt thì bó tay hết kế,
co đầu rút cổ,
đem ngay vàng truyền lại cho con là không tông.
Lúc ấy trung thần là Lý Cương,
đóng giữ kinh thành Biện Lương.
Đại tướng các nơi chỉ huy quân Cần Dương.
Quần kiềm đánh không được,
chỉ còn cách rút lùi.
Cách rút lùi
không ngờ khâm tồng nghe lời gian thần cách chức ly cường
Lại không dùng các tướng giỏi có hoài vọng quen cầm quân thì làm sao kinh thành không mất
Cuối cùng quỳ tồng khâm tồng đều bị quân kim bắt.
Hài lão hôn quân ấy
mình làm mình chịu cũng được đi
Nhưng lại làm hại lầy tới hàng dạng dạng bách tính Trung Quốc chúng ta.
Quách cứu thiên Dương Thiết Tâm càng nghe càng nổi giận.
Quách cứu thiên nói
Mối nhục lớn hai vua huy khâm bị quân Kim Bắc trồng niên hiệu tính khan chúng ta đã nghe nhiều rồi.
Thiên thần thiên tướng gì đó cũng nghe nói qua.
Chỉ là chuyện nói cho vui.
Chứ chẳng lẽ lại có thật sao?
Trương Thập Ngũ nói,
lại còn giả à.
Dương Tiết Tâm nói,
Vì sao Khang Dương ở Nam Kinh nối ngôi làm vua.
Thủ Hạ có các đại tướng như Hàng Thế Trung,
Nhạc Gia Gia,
dốn hoàn toàn có thể rào quân bắt phạt.
cho dù không đánh thẳng tới sông Hoàng Long thì muốn thu phục kinh thành biển Lương cũng chẳng khó gì
chỉ hận tầng cối,
chỉ muốn nghị quà hại chết nhạt da da
Trương Thập Ngũ rót rượu cho hai người quách dương rồi rót cho mình một chén uống cạn một hơi nói
Nhạt da da có hai câu thơ là chi mạnh đói ăn thịt giặc hồ
Nói cười khát uống máu hung nồ.
Hai cậu thờ ấy đúng là nói lên tâm sự của toàn thể Bách tính Trung Quốc.
Ôi! Thằng Đại Giang thần,
thần côi ấy may lắm.
Tiệt là chúng ta lại sinh muôn mất sáu mươi năm.
Quách cứu thiên hỏi,
nếu sinh sớm sáu mươi năm thì sao?
Trương Thập Ngũ Đáp
Lúc bây giờ mà bằng vào khí khái anh hùng,
thân thủ hào khịa của hai vị tìm tới Lâm Mẹn bắt thằng Giang thần ấy
Ba người bọn ta ăn thịt uống máu y thì không phải ngồi đây ăn đậu hủ uống rượu lạnh
Ba người cười rỗ
Dương Thiết Tâm thấy một giò rượu đã cạn,
liền gọi thêm giò nữa.
Ba người mặc sức chửi mắng tầng cối.
Người què lại bưng ra một đĩa đậu hủ,
một đĩa đậu phụng.
Nghe ba người chửi tới lúc sướng miệng,
đột nhiên khà khà,
buông hai tiếng cười nhạt.
Dương Thiết Tâm nói,
Khúc Tàm,
có chuyện gì vậy?
Người nói bọn ta chửi tầng cối là không phải sao.
Quệ Khúc Tam nói
Chửi hay lắm,
chửi hay lắm,
có gì không đúng chứ
Có điều ta nghe người ta nói
Trong chuyện giết nhạc da da để gián quà
Thì kẻ đầu xó tội ác
Lây không phải là Tần Cối
Ba người đều kinh ngạc cùng hỏi
Không phải là Tần Cối sao?
Thế thì là ai?
Khúc Tam nói
Tần Cối làm tế tướng,
nghỉ quà cũng được,
không nghỉ quà cũng được
Ím vẫn làm tế tướng
Nhưng nhạc già già toàn tâm toàn ý muốn dễ kiêm,
rước hai vua huy tông khâm tông về.
Hai ông vua ấy mà về thì cao tông hoàng đế sẽ làm gì?
Y nói xong mấy câu,
lại tập tển bước qua ngồi xuống chiếc ghế gỗ,
ngẫn đầu nhìn trời,
lại ngồi yên xuất thần.
Đã khúc tam này nhìn mặt bước qua chỉ hai mươi tuổi,
mà lưng còng gặp xuống tóc điểm màu sương,
Nhìn sau lưng giống hệt một ông già.
Trương Tập Ngũ và Quách Dương hai người nhìn nhau im bạc.
Hồi lâu Trương Tập Ngũ mới nói
Đúng,
đúng lắm.
Dì Quỳnh Đệ đây nói rất đúng.
Đúng là người đầu sõ hại chết Nhạc Gia Gia
e không phải là Tần Côi mà là Cao Tông Hoàng Đế.
Lao Cao Tông Hoàng Đế ấy giống rất vô sĩ.
Nhưng chuyện như thế thì tự nhiên là y làm.
là y làm được.
Quách cứ thiên hoãi.
Y làm chuyện vô sĩ gì thế?
Trương Thập Ngụ nói.
Năm ấy,
nhạc già già thắng trận mấy lần,
giết quân kìm mau trái thành sông,
xác chất thành núi.
Chỉ còn sức thao chạy để giữ lấy cái mạng sống,
chứ không sao trống trả.
Mà nghĩa dân Trung Quốc chúng ta
ở phương Bắc lại khởi bình khắp nơi,
đánh sau lưng quân giặc.
Đàn lúc người kìm,
tay chân rối loạn,
Hồn bất phụ thế.
Thì Cao Tông chợt dân hàng biểu,
Nói muốn cầu hòa.
Hoàng đế nước Kim tự nhiên mừng rỡ như điên.
Nói nghĩ hòa cũng được.
Có điều trước tiên phải viết nhạc phì.
Lúc ấy tầng cối mới bày gian kế viết chết nhạc da già
trong phong ba đình.
Tháng 12 năm thiệu hưng thứ 11
nhạc da già bị hại.
Chỉ qua mấy tháng sau
là tháng Diền năm thiệu hưng thứ 12
thì Hoàng ỉ đã thành hai nước Tông Kim lấy sông Hoài Thủy làm ranh giới.
Cao Tông Hoàng Đế xưng thần với nước Kim.
Anh nói trong hàng biểu của Ý viết những gì nào?
Dương Thiết Tâm nói
Nhất định là không kể gì tới Thế Diện nữa.
Trương Thập Ngũ nói
Chứ không phải sao.
Tờ hàng biểu ấy ta cũng còn nhớ.
Cao Tông Hoàng Đế tên triệu câu.
Ý cũng viết trong hàng biểu rằng
Thần là cấu tàu,
đội ơn tái bạo xin làm thuộc quốc.
Con cháu đời đời xin kinh cẩn giữ phận bệ tôi.
Hàng năm gặp ngày thanh thọ của bệ hạ và ngày Tết,
sẽ xài sư mang lế vật quà chúc mừng.
Mỗi năm xin cúng nạp bạc 25 dạng lượng,
lũa 25 dạng tấm.
thì không những chính mình làm tội tớ mà còn bác con trao đời đời đều làm đậy tớ cho vua nước kim.
Thì làm tội tớ không hề gì,
nhưng bác tin Trung Quốc chúng ta ha chẳng phải cũng trở thành tội tớ như y sao.
Bình một tiếng,
quách cứu thiên lại đập bàn một cái khiến hai giò rượu và mấy cái chén nhảy tung lên.
Rượu đổ ra bàn lên lán,
tước giận nói.
Không biết nhục, không biết nhục,
hoàng đế như thế,
tính ra là hoàng đế cái gì?
Trương Thập Ngũ nói
Lúc bây giờ quân dân cả nước nghe tình ấy ai cũng vô cùng tức giận
Bạch Tinh ở phía bắc ngoại Thủy thì không còn hy vọng hồi phục Giang Sơn
Lại càng đau lòng khóc lóc
Cao Tồng thấy ngài bàng của mình đã dẫn như nuôi thai
Bèn nói đó là công của Tận Côi
Tần côi Dông đã được phong là Lỗ Quốc Công,
đến lúc ấy lại được gia phong là Thái Sư,
dinh súng không mai bằng,
quyền thế nguyên trời.
Cao Tông truyền ngôi cho Hiếu Tông,
Hiếu Tông truyền ngôi cho Hoàng Tông,
thì người Kim chiếm được quá nửa giang sơn của chúng ta.
Hoàng Tông truyền tới Khanh Nguyên Hoàng đế hiện nay,
ông ta ngồi trên ngay vạn ở Lâm An đã 5 năm,
Trọng dụng,
dì hàng xá trụ hàng tế tướng,
thì từ nay trở đi sẽ ra sao?
Há há há há,
khó nói lắm,
khó nói lắm.
Vừa nói,
vừa lắc đầu quậy quậy.
Quách cứu tiên nói,
Khó nói cái gì?
Đây là chỗ thôn quê,
cứ nói không hề gì.
Không phải như trong thành Lâm An,
tai dách mạch rừng,
thằng tế tướng giặc cướp,
hàng xá trụ ấy.
thì ai chẳng biết là một tên đại gian thần.
Nói tới bản lĩnh hại nước hại dân thì tần cối cũng phải chấp tay xin kết nghĩa anh em với y.
Trương Thập Ngũ nói tới chuyện hiện tại lại hơi sợ,
không *** nói thẳng.
Uống một chén rượu và nói
Quay qua hài vị một bữa rượu,
tiếu nhân cũng có một cầu muốn khuyền.
Hài vị là nam tử hãng ngày thắng,
Lời lẽ việc làm cũng nên cẩn thận để tránh tai hoa.
Thời thế đã thế này,
bách tin chúng ta cũng chỉ còn cách ngậm đăng nuốt cày,
sống cho qua ngày thôi.
Ồ,
đúng là
ngoài cảnh lầu cao lại có lầu.
Tây hồ mua hát đến khi nào,
gió nam thổi tới,
người sai khước.
Cứ nói Hàng Châu tức biện Châu.
Nhưng Tiết Tâm lại hỏi,
Bốn cầu thờ ấy là nói chuyện cổ nào vậy?
Trương Tập Ngũ nói,
Không phải nói chuyện cổ,
mà nói vua tôi nhà Đại Tống ta
chỉ là uống rượu làm vui cảnh Tây Hồ,
thưởng thức cà mua.
Tính là đời này qua đời khác cứ lấy Hàng Châu làm kinh đô
không nghĩ tới việc thu hồi đất cũ,
lấy lại cựu đô Biển Lương nữa.
Trương Thập ngủ,
uống đến khi say khước mới cáo từ,
siêu siêu dạo dạo đi về hướng Lâm An.
Chỉ nghe y lẫm bẫm mấy câu trong bài mảng Giang Hồng của nhạc phi.
Nhục tính khang,
chưa rửa hết,
hờn tôi con,
bao giờ sạch.
Cửi xe dài,
quách hứa thiên trả tiền rượu cùng Dương Thiết Tâm sống dài đi về nhà.
Vợ quách cứu thiên là Lý Thị đang xua gà vào chuồng,
cười nói
Hai người lại uống rượu rồi.
Dương Tuấn Thúc à,
chú về đưa vợ qua ăn cơm cho chúng tôi luôn.
Chúng ta làm thịt một con gà.
Dương thiết tâm cười nói
Được,
hôm nay lại làm phiền chị,
bên nhà tôi cũng nuôi khá nhiều gà vịt,
nhưng chị uống gạo,
không sao giết được một con,
cứ qua đây ăn của chị mãi.
Lý Thị nói,
vợ của chú rất là tốt bụng,
nói bày gà bày vịt ấy nuôi từ nhỏ đến lớn à,
bà ô làm sao mà nở lòng giết cho được.
Dương Thế Tâm cười nói
Tôi nói,
để tôi viết cho
Thì cô ta lại kêu kêu khóc khóc
Kế cũng buồn cười
Tối nay tôi đi sang ít thịt rừng
Sáng mai xin mời lại đại ca đại tẩu
Quách Khiếu Thiên nói
Anh nèm một nhà
Mời lại với không mời lại cái gì
Tối nay anh nèm chúng ta cùng đi
Khuya đêm ấy,
Bách Dương,
hai người nứt trong khu rừng cách thôn Bảy *** về phía tây bắc.
Tai cầm cung tên Đinh Ba,
chỉ mong có hai rừng hoặc vua tìm ra ăn tế.
Người chở hơn một giờ,
Thủy Trung vẫn không thấy gì.
Đang lúc không chở nổi nữa,
chợt nghe ngoài rừng gian tới một tràn tiếng loãng soãn.
Hai người giật nảy mình đều thấy kỳ quái.
Không biết có chuyện gì vậy?
Đúng lúc ấy,
chợt nghe xa xa có mấy người lớn tiếng quát.
Chạy đi đâu?
Đứng lại mau!
Trong màn đêm,
có một bóng người dọt vào rừng.
Dưới ánh trăng,
hai người dương quách nhìn thấy rất rõ,
bớt giáp vô cùng ngạc nhiên.
Té ra người ấy cầm hai chiếc nạn,
chính là gã què khúc tam chủ quán rượu đầu thôn.
Chỉ thấy y chống mạnh chiếc nạn bên tay trái phướng đất một cái,
thịt một tiếng lật tức phi thân,
dọc tới nấp sau thân cây.
Quá thật,
công phu khinh công cực kỳ cao minh.
Quách dương hai người không hẹn mà cùng nắm chặt tay nhau,
trong lòng đều vô cùng kinh ngạc.
Bọn ta ngủ ở thùng Ngu Gia ba năm mà hoàn toàn không biết gã hoè khúc tam lại có võ cộng cao cường như thế.
Lục ý,
hai người nép sát xuống đám cỏ rậm,
không *** cử động.
Chỉ nghe tiếng bước chân thịnh thịt gian lên,
ba người đuổi theo đã tới gian rừng.
Cúi đầu bàn bạc mấy câu,
rồi từng bước từng bước tiến vào rừng.
Chỉ thấy họ ăn mặc theo lối võ quan,
Trên tay ánh sáng lạp lè,
Mỗi người cầm một thanh đơn đao,
Một người lớn tiếng quát.
Gã què kia,
lão tử nhìn thấy người rồi,
sao còn chưa quỳ xuống đầu hoàng?
Nhưng khúc tam cứ nấp sau gốc cây bất động,
Ba thanh võ quan huy động đơn đao,
Các tên giõ quan quân đơn đao chém gió dù dù,
từ từ tiến tới gần,
đột nhiên nghe huỵt một tiếng.
Khúc tam,
chiếc nạn tay trái,
từ sau góc cây phóng ra trúng giữa ngực một tên.
Chiều thế và lực đạo đều rất cương mảnh.
Tên giõ quan ấy kêu lên một tiếng đao đớn,
bay ngược về phía sau,
ngã dật xuống đất.
Hai tên giõ quan còn lại lập tức huy động đơn đao chém tới khúc tam.
Khúc tam,
chiếc nạn bên tay phải chống xuống đất một cái,
nhảy qua bên trái dài thước,
né qua hai thanh đơn đao.
Chiếc nạn bên tay trái đâm thẳng vào mặt một tinh.
Tinh dõi quan ý,
dõi công cũng không kém.
Dung đào đón đỡ.
Khúc tam không thể để thanh đơn đao của Y chạm vào nạn,
rút chiếc nạn bên tay trái về.
Chiếc nạn bên tay phải lại quét ngang lưng tinh kia.
Chị thấy hai chiếc nạn trong tay y thay nhau dơ lên,
đập xuống,
vô cùng mau lẹ.
Tùy luôn luôn phải có một chiếc chống xuống đất để đứng cho dững,
chỉ còn một chiếc đối địch,
nhưng không có chút nào núng thế.
Quách dương hai người thấy trên lưng y đeo một cái bao to nặng,
đánh nhau một lướt.
Một tên võ quan dung đao *** trúng chiếc bao.
Khúc Tàm nhấn trúng chiếc bao,
soạn một tiếng,
chiếc bao rách toạt,
rất nhiều đồ vật rơi xuống tung tóe.
Khúc Tàm nhân lúc y đang vui mừng kêu lên,
chiếc nạn bên tay trái dung ra,
chát một tiếng,
một tên võ quan bị đập trúng đỉnh đầu ngã lăng quay ra đất.
Người còn lại cả kinh quay lưng bỏ chạy.
Cước bộ của y rất mau lẹ,
trong khoảnh khắc đã chạy ra được mấy trượng.
Tây phải vào bụng một cái rồi thẳng tay ném ra.
Dưới ánh trăng chỉ thấy một vật như cái đĩa tròn màu đen rít gió bay ra cấm vào sau gáy của y.
Tên võ quan ấy gào thảm một tiếng,
thanh đơn đao rời khỏi tay bay ra.
Hai tay khua loạn lên,
ngỡ mặt lên trời,
từ từ đổ xuống.
Vật vật mấy cái rồi nằm bất động.
Rõ ràng là đã chết rồi.
Hai người nhìn thấy gã què Khúc Tam trong khoảnh khắc giết chết ba người.
Võ công cao cường,
trước nay chưa từng nhìn thấy.
Trái tim trong lòng ngực đập thình thình,
không *** thở mạnh một tiếng.
Cùng nghĩ thầm.
Người này giết chết Mĩ Quang Triệu Đình,
phạm vào tội chết.
Nếu chúng ta để y phát giác,
chỉ sợ y muốn giết người bịt miệng.
Hai anh em chúng ta chắc chắn không phải là địch thủ.
Lại thấy Khúc Tam xoay người lại,
chậm rãi nói
Quách Huỳnh,
Dương Huỳnh,
xin mời ra đây
Quách Dương, hai người cá kinh,
chỉ đành từ đám cỏ rậm đứng lên bước ra
Nắm chặt ngọn đinh ba trong tay
Dương Thế Tâm liếp ngọn đinh ba trong tay quách khứa thiên một cái
Rồi bước lên trước hai bước
Khúc Tam miễn cười nói
Người dùng thương pháp dương gia thì ngọn đinh ba kia cũng hợp.
Nghĩa huynh của người sử dụng một đôi đoán kích võ khí rất không thuận tay,
nên người mới đứng chắn trước mặt y.
Tốt, tốt,
có nghĩa khí.
Dương thiết tâm bị y nói đúng tâm sự,
bớt giáp tay chân lốn cuốn.
Khúc tam lại nói
Quách huynh,
cứ cho là người cầm xong kích trong tay đi,
thì liệu hai người cắt dị hợp lực có thắng được ta không?
Quách cứu thiên lắc đầu nói
Không,
hai nên bọn ta đúng là có mắt không trồng
cùng ngụ với lão Huynh người trong thùn ngư già bấy nhiều năm
mà hoàn toàn không nhận ra lão Huynh
ngươi là một cao thủ thân mang tuyệt kỷ
Khúc tam lắc lắc đầu,
thở dài một tiếng,
nói
Hai chân ta đã tàn phế
Còn nói cái gì tuyệt kỷ chứ không tuyệt kỷ?
Dường như mười phần chán chường,
y lại nói
Nếu như năm xưa muốn thu thập ba tên gió quang là thị vệ đeo đào trong cung này
thì cần gì phải phí sức như vậy?
Không ra gì,
không ra gì
Quách dương,
hai người nhìn nhau một cái,
không *** lên tiếng
Khúc tam nói
Nhờ hai vị giúp gã què ta một chuyện là chôn giúp ta ba cái xác này có được không?
Quách dương,
hai người lại nhìn nhau một cái.
Dương Thiết Tâm nói,
Được.
Hai người dùng đinh ba đào một cái hô lớn đem ba cái xác dứt xuống.
Tới cái xác cuối cùng,
Dương Thiết Tâm thấy vật hình tròn màu đen cắm vào gáy tên võ quan sầu mấy tức.
Bên dẫn trình tay phải rút ra,
cảm thấy nặng trịch.
Té ra là một tấm bác quái đút bằng sắt.
Đèn chừa dết máu vào cái sát rồi đưa lại cho Khúc Tam.
Khúc Tam nói,
Làm phiền quá.
Rồi cho tấm bác quái vào bọc,
cởi cái bao trải xuống đất,
nhặt nhạnh những đồ vật bị rơi cho vào.
Quách dương hai người lấp đất trôn sát chết.
Liếc mắt nhìn qua,
Thì có ba cuốn trục dài dài,
ngoài ra toàn là vàng bạc châu báo sáng rực.
Khúc Tam để lại một cái bầu rượu bằng vàng,
hai cái chén vàng không cho vào bao.
Dưa ra,
đưa cho hai người Quách Dương,
nói
Những vật này là ta tới Hoàng Cung ở Lâm An ăn trộm được,
Hoàng Đế làm hại Bách Tính chịu khổ.
Lấy một ít vàng bạc mà y lấy được của Bách Tính cũng chẳng phải là trộm cắp gì.
Hai món này xin chuyển lại cho hai vị.
Quách Dương,
hai người nghe y nói,
*** vào tận Hoàng Cung ăn trộm tài vật trong đại nội,
bớt giác quảng sợ ngẫn người,
đều không *** đưa tay nhận lấy.
Khúc tam lớn tiếng nói,
Hai vị là không *** nhận hay không chịu nhận?
Quách Khứ Thiên nói,
Bọn ta không có công,
không *** nhận lọc,
không thể nhận vật gì của người.
Còn chuyện đêm nay thì hai anh em bọn ta tự nhiên quyết không hở ra một chữ nữa lời.
Lão Huỳnh cứ yên tâm.
Khúc Tàm nói
Và sợ các người tiết lộ bí mật à!
Nếu ta không sớm trà xét rõ ràng lai lịch của hai người,
Các người thì đêm này,
Hai có thể để cho hai vị còn sống mà rời khói đây sao?
Quách Quỳnh,
Người là hậu vệ của hảo hang Lương Sơn Bạc Địa,
Hữu tinh trại nhân,
Quý Quách Thịnh,
Sử dụng kích pháp gia truyền,
Có điệu,
Biên dài thành ngắn,
Đối một thành hai thôi.
Dương Quỳnh,
Ông Tổ Ngươi là Dương Tài Hừng,
Danh tướng dưới cờ của nhạc gia già.
Hai người các vị là dòng dõi trung nghĩa.
Khi phương Bắc rơi vào tai giặc,
Hai người,
các người lưu lạc gian hồ,
Sau đó kết nghĩa anh em,
Rồi cùng tới thùn ngư da cừ trú, có đúng không?
Quách Dương,
hai người,
Nghe y nói toạc thân thứ lai lịch của mình ra,
Lại càng vô cùng kinh ngạc.
Chỉ còn cách gật đầu thừa nhận.
Tổ tiên của hai người các dĩ là Quách Thịnh và Dương Tay Hừng.
Dông đều là hảo hán lột lầm.
Vậy sao mới quy thuận triệu đình ra sức cho Đại Tông?
Một tài vật bất nghĩa thì tổ tiên của các người đều đã làm qua rồi.
Hai món vàng bạc này,
rốt lại các người có nhận không?
Dương Thiết Tâm nghĩ thầm.
Nếu không nhận thì sẽ đắc tội với y.
Chỉ đành đưa tay nhận lấy mà nói.
Nếu vậy xin cảm tạ.
Khúc tam đột nhiên lộ vẻ tươi cười quẩy bao phục lên dai nói.
Về thôi.
Ấy,
ba người sống dai bước ra khỏi rừng.
Khúc Tam nói
Đêm này thu hoạch được nhiều,
lấy được hai bức tranh của Đạo quân Hoàng Đế
Lại có một bức chở viết của y,
thằng Không ấy làm vua không ra gì
Nhưng về lối vẽ linh mau và thư pháp xấu kim
Thế thì quá thật là tuyệt diệu trong thiên hạ
Quách Dương,
hai người cũng không hiểu lối giả Linh Mao và thư pháp xấu kim thể là gì,
chỉ liếu rứa dân dạ mà thôi.
Đi được một lúc,
Dương Thiết Tâm nói
Ba ngày,
nghe dị tiên sinh kể chuyện kia,
nói
Nếu mảnh giang sơn đại tống chúng ta đều mất từ tai đạo quân hoàng đế,
thì tranh vẽ chữ viết của y có gì hay?
Láo huynh cần gì phải thông pha nguy hiểm vào Hoàng cung để lấy trộm chứ?
Khúc tam khẽ cười đáp.
Chuyện đó thì người không hiểu đâu.
Quách cứ Thiên nói
Gã đạo quân hoàng đế ấy đã có thể dẻ tranh,
viết chữ đẹp thì rõ ràng rất thông minh.
Chỉ tiếc là ây không chuyên tâm làm vua.
Lúc ta còn nhỏ,
nghe già già nói rằng
một người bất kể học văn hay học giỏ
thì chỉ cần chuyên tâm vào một việc.
Chứ nếu chuyện này muốn làm,
chuyện kia cũng muốn làm,
thì rốt lại nhất định chẳng làm được chuyện gì.
Khúc Tàm nói,
Người từ chất tầm thường thì đúng là như thế,
nhưng thiên hạ có rất nhiều người thông minh tuyệt đến,
văn tài võ học,
thư quả cầm kỳ,
toan học bình thư,
cho tới y bốc tình tướng,
kỳ môn ngũ hành,
không môn nào không biết,
không môn nào không giỏi,
chẳng qua các người không gặp đó thôi.
Nói tới đó,
y ngỡn đầu nhìn dần trăng tàn ở chân trời,
thở dài một tiếng.
Dưới ánh trăng,
Quách Dương,
hai người thấy khoái mắt y chật ứa ra mấy giọt lệ thảm.
Quách Dương, hai người về tới nhà đem mấy món vàng bạc chôn thật sâu ở sau hậu diện,
cũng không hề nói với vợ một câu.
Hai người từ đó ngày nào cũng ra sớt cài kế săn bắn mưu sinh,
lúc rảnh rỗi thì tập luyện binh khí quyền cước.
Cho dù lúc chỉ có hai người với nhau cũng không nhắc tới chuyện đó.
Hai người có khi cũng tới quán rượu cùng uống với nhau vài giờ.
Gã què khúc tam,
dẫn hâm rượu mà bưng lên,
mang đậu hủ đậu phụng ra,
rồi tập tỉnh bỏ đi.
Ngồi cạnh cửa nhìn ra sông lớn,
im lặng với tâm sự của Y.
Chuyện đánh nhau trong rừng đêm trước tựa hồ chưa từng xảy ra.
Nhìn quách giương,
hai người gặp Y dường như cũng có mấy phần kính sợ.
Ngọc trắng khát đất,
bốn bề mênh mông trắng phá.
Dương Thiết Tâm nói với vợ chiều nay chuẩn bị rượu thịt mời vợ chồng Nghĩa Quynh uống rượu mà thưởng tuyết.
Ăn cơm trưa xong,
im ăn hai cái bầu lớn tới quán rượu đầu thuôn mua rượu.
Vừa tới trước quán thì thấy hai cánh cửa gỗ đóng chặt,
bàn ghế cũng thu dọn sạch sẽ cả rồi.
Dương Thiết Tâm gõ cửa mấy cái gọi
Khúc tam ca,
bán cho ta 3 cân rượu.
Nhưng không nghe thấy ai trả lời.
Một lúc sau, y lại gọi dài tiếng,
thấy vẫn không có tiếng đáp.
Bàn tới cạnh cửa sổ nhìn vào.
Chị Thê trên bàn ghế,
phủ một lớp bụi dày,
đang nghĩ thầm.
Dài hôm không ra.
Té ra khúc tam đã vắng nhà mấy hôm rồi.
Mong sao đừng xảy ra chuyện gì thì hay.
Chuyện gì thì hay.
đặt lên bếp nổi lửa rồi chạp một đĩa cá khô thịt khô.
Tết chiều,
Quang mời vợ chồng Quách Cứu Thiên sang uống rượu.
Quách Cứu Thiên vui vẻ nhận lời.
Vợ y là Lý Thị vì đang có tai,
nôn mỡ mấy hôm,
cứ ăn vào là nôn ra nên từ chối không qua.
Lý Thị khuê danh là Bình.
Bao tích nhược với nàng cũng như chị em ruột thịt.
Hai người nói chuyện hồi lâu trong phòng.
Bao Tích Nhược pha cho Lý Thị một bình trà nóng mới về nhà bày biện.
Đã thấy chồng và Quách Khứ Thiên bưng bếp lò đặt lên bàn hâm rượu.
Hai người đã uống trước được mấy chén.
Quách Khứ Thiên nói
Em gái,
bọn ta không chờ cô đâu.
Lên đây mau đi.
Quách Dương,
hai người chơi thân lại đều là kẻ hào kiệt.
Người nhà quê lại không tị hiểm chuyện lễ tiết nam nữ.
Bao Tích Nhược cười khẻ, dân dạ.
Thêm thang vào bếp,
cầm một cái chén, bước tới,
rót rượu,
ngồi xuống cạnh chồng.
Thấy hai người sắp mà cũng bừng bừng,
đang cười nói,
Có chuyện gì mà hai anh tức giận vậy?
Dương Thiết Tâm nói,
Bọn ta đang nói chuyện lôi thôi trong triều đình Lâm An.
Quách Kiếu Thiên nói,
Hôm trước,
ta vào trà lâu thỉ vũ cát,
ở đầu cầu Trúng An,
nghe người ta nói,
Người ta nói chuyện gã tể tướng giặt cướp hàng xá trụ
Người ấy nói rất có đầu có đuôi chắc không phải giả
Ý nói bất kể là vị quang nào dân thư bẩm báo hay gửi công gian lên
Chỉ cần không ghi rõ mấy chữ kính biếu vật này vật này
Thì gã tể tướng giặt cướp ấy sẽ không thèm ngó tới
Dương Tiết Tâm thở dài nói
Có loại hoàng đê như thế,
sẽ có loại tế tướng như thế,
có loại tế tướng như thế,
sẽ có loại hoàng loại như thế.
Hoàng đại ca,
ngoài cửa dũng kim thành lâm an,
nói với ta một hôm,
y đang đốn củi cạnh núi.
Chợt thay một toán quan quân hộ vệ,
một đám quan viên đi qua,
thì hàng tế tướng dẫn đầu trăm quan ra ngoài thành dạo chơi.
Nhưng y cứ lọ đống củi cũng không để ý.
Chợt nghe gã hàng xá trụ ấy thang.
Ở đây dậu trúc liều tranh,
đúng là phong cảnh rừng núi tuyệt diệu.
Chỉ tiếc là thiếu mất tiếng gà kêu cho sủa.
Y vừa nói xong,
chợt trong đám cỏ,
có mấy tiếng quắng quắng giang lên.
Ba Tích Nhược cười nói,
Con chó đã tới thật đúng lúc ha,
Dương Thiết Tâm nói.
Đúng vậy,
rất đúng lúc,
con chó ấy sủa một hồi rồi,
từ trong đám cỏ chui ra.
Cô bảo đó là chó gì nào?
Té ra,
đó chính là đường đường Phú Quảng Phủ Lâm An triệu đại nhân.
Bao tích nhược, ôm bụng cười bò ra nói,
trời ạ!
Quách cứu thiên nói,
Lần ấy,
triệu đại nhân giá làm chó sủa,
chắc ngày mai là được thăng quan.
Nhưng Thiết Tâm nói,
Cái đó tự nhiên.
Ba người uống rượu một hồi,
chỉ tiếng ngồi chửa,
tuyết gơi càng lúc càng lớn.
Rượu nóng vào bụng,
ba người đang cảm thấy nóng bức.
Chợt nghe trên đường cái phía đông
vang lại một tràn tiếng đạp tuyết,
cước bộ rất nhanh.
Ba người quay đầu nhìn,
thì ra là một đạo sĩ.
Đạo sĩ ấy đậu đội nón tre,
dài khoác áo tơi,
toàn thân phủ đầy tuyết trắng.
Trên lưng chắc chéo một thanh trường kiếm,
ngù tơ màu vàng trên chuôi kiếm,
phớt phơ trong gió.
Gió tuyết đầy trời,
đảo bước độc hành,
quả thật,
khí khái phi phạm.
Quách Cứ Thiên nói,
Vị đạo sĩ này rất giỏi võ công,
xem ra cũng là một hảo hán.
Chỉ có một người,
hay là mời vào?
Dương Thế Tâm nói,
Không sai,
chúng ta mời Yết vào uống dạy chén,
làm quen thêm một người bạn.
Hai người đều hưu khách,
lập tức rời bàn ra cửa.
Chỉ thấy đạo nhân kia đi rất nhanh,
chết mắt chỉ còn cách ngoài mười trượng,
nhưng không phải là nhớt chân chạy mau.
Xinh công như thế quả thật hiếm có.
Hai người nhìn nhau một cái đều cảm thấy kỳ lạ,
nhưng Thiết Tâm lớn tiếng gọi.
Đạo trưởng xin dừng bước.
Tiếng gọi vừa dứt,
đạo nhân kia liền quay lại gợt gợt đầu.
Dương Thiết Tâm nói,
Trời lạnh tuyết lớn,
sao đạo trưởng không ghép vào uống vài chán cho đỡ lạnh?
Đạo nhân kia cười nhạt một tiếng,
lướt tới như bay.
Trong chớp mắt đã tới trước cổng,
trên mặt đầy vẻ khinh bị ác cảm.
Y cười nhạt nói,
Bao ta dừng bước là có ý gì?
Nói mau xem!
Dương Thiết Tâm nghĩ thầm,
bọn ta có hảo ý mời người uống rượu,
mà đạo nhân người lại vô lễ như thế.
Lúc ấy,
ngấn đầu trởn mắt mà nhìn.
Quách cứu thiền đàn ôm quyền nói,
Anh em bọn ta đang đung lửa uống rượu,
thấy đạo trưởng một mình đi trong tuyết lạnh,
nên lớn mật mời ghé chơi.
Nếu có đụng chạm cũng xin đừng trách.
Đạo nhân kia đạo mắt một cái,
lớn tiếng nói
Tốt, tốt, tốt,
uống rượu thì uống rượu
Dương thiết tâm lại bực mình,
đưa tay kéo tay trái của y lại,
nói
Còn chưa thỉnh giáo pháp hiệu của đạo trưởng
Đột nhiên,
thấy cổ tay của đạo nhân ấy trơn như cá chạch trượt ra khỏi tay mình
Biết là không hay,
dự định lươi lại
Đột nhiên thấy cổ tay đau bước,
đã bị đạo nhân kia lật tay lại giữ chặt.
Trong lúc bất ngờ,
thấy như bị dòng sắt bóp chặt,
vừa đau vừa nóng.
Dội dẫn kình mà chống trả.
Nào ngờ cả cánh tay đã tê dại,
không còn khí lực.
Cổ tay đau bước như là bị gãy xương.
Quách cứu thiên thấy sát mặt nghĩa đệ đột nhiên ngó bừng,
biết y thua thiệt rồi.
Nghĩ thầm,
giống là có ý kết giao,
Nếu lại đổi ra động thủ thì đắc tội với hảo hán giang hồ.
Y dội bước tới, nói
Xin mời đạo trưởng ngồi
Đạo nhân kia lại cười nhạt hai tiếng,
Buông cổ tay dương thiết tâm ra,
bước lên thềm,
Ngên ngang ngồi xuống chính giữa,
và nói
Hai người các người,
rõ ràng là người Sơn Đông,
Lại trốn ngốc ở đây,
giá làm dân quê lâm an.
Tuyết rằng khấu âm sơn đồng còn chưa nổi được.
Đàn ông như thế thì còn biết gió công gì.
Dương Thế Tâm vừa quẩn vừa giận,
bước vào trong nhà,
rút một ngọn chuỗi thủ trong tủ,
cho đều bọc,
rồi trở lại phòng khách.
Rót ba chén rượu,
tự uống cạn một chén.
Im lặng không đáp.
Đạo nhân kia nhìn ra tuyết lớn ngoài cửa,
không uống rượu cũng không trò chuyện,
chỉ sẽ cười nhạt.
Quách khứ thiên thấy y có ý thù địch quá.
Biết y nghi ngờ trong rượu có chuyện.
Đang cầm chán rượu trước mặt đạo nhân lên,
hớp một hớp, uống cạn,
nói
Rượu lạnh mau lắm,
xin nổi chán rượu nóng khác cho đạo trưởng.
Nói xong,
lại góp một chán.
Đạo nhân kia đón lấy,
uống một hớp,
nói
Cho dù trong rượu có thuốc mề cũng không làm gì được ta.
làm gì được ta?
Dương Thiết Tâm càng thêm sôi máu,
bàn phát phát mà nói.
Bọn ta có hảo ý mời ngươi uống rượu,
chẳng lẽ có ý hại ngươi?
Đạo nhân nhà ngươi ăn nói không ra gì.
Mời ra khỏi đây ngay.
Rượu của bọn ta không phải ***,
thức ăn cũng không phải thức bỏ đi,
không ai ăn.
Đạo nhân kia hư một tiếng,
cũng không đếm xỉa gì tới,
cầm vò rượu tự rót và tự uống.
Uống cả 3 chén,
chờ cười áo tơi,
tháo nón lá ra, dứt xuống đất.
Dương Quách,
2 người nhìn lại,
chị Thế Y khoảng hơn 30 tuổi.
Lòng mày xếp lên,
sắc mặt thì hồng hào,
mặt vuông, tay lớn,
ánh mắt thì sáng quắc.
Y lại cởi cái bao da trên lưng,
vũ ra bàn,
rầm 1 cái.
Dương Quách 2 người đều giật cá mình nhí dẫn lên.
Té ra,
giật trong bao da lăn ra là một cái đầu người máu me bê bớt.
Bào tích dược la quảng lên.
Ôi trời ơi!
Rồi chạy vào phòng trong.
Dương Thế Tâm đưa tay mò ngọn chuỷ thủ trong bọc.
Đạo nhân kia lại dũ cái bao da một cái,
làm rơi ra thêm hai vật tròn tròn,
máu me bề bứt.
Định thần nhìn kỹ thì là một bộ tim gan,
trồng không giống gan heo tim heo,
chỉ e chính là tim gan của người.
Dương Thế Tâm kêu lên,
Thằng đạo nhân giặc cướp giỏi lắm.
Người đút ngọn chủi thủ ra,
đâm mau vào ngực đạo nhân.
Đạo nhân cười nhạt nói,
Lũ cho săng,
đông thủ rồi à.
Người phớt trượng trái,
đánh vào cổ tay Dương Thiết Tâm.
Dương Thiết Tâm cổ tay chật tê rần,
5 ngón tay lập tức mất hết khí lực,
ngọn chủi thủ cũng bị đoạt mất.
Quách cứu thiền bên cạnh nhìn thấy cả kinh,
nghĩ thầm,
nghĩa đệ là dòng giỏi danh tướng,
Giọng nghệ gia truyền của y lúc bình thời so tài thì mình cũng còn kém một bật.
Mà đạo nhân này lại không có y ra gì cả.
Ra tay vừa rồi rõ ràng là tuyệt kỹ.
Không thủ bạc bạch nhẫn,
truyền tụng trên giang hồ.
Công phu này chỉ mới nghe qua,
chứ trước nay chưa hề được thấy.
Hiện chí e nghĩa đệ đã bị thương.
Bèn cuối xuống nhấc cây ghế lên,
chỉ chờ ngọn chuỗi thủ trong tay đạo nhân đâm ra là đón đỡ.
Ai ngờ đạo nhân kia không đếm xỉa gì tới.
Cầm ngọn chuỗi thủ khua loạn lên một hồi,
bành nát mớ tin ca người thành một đống bầy nhầy.
Kế đó hướng dài một tiếng,
âm thanh rung cả mai ngoái.
Tay phải đập xuống một trưởng,
chát một tiếng,
rượu thịt chán bát trên bàn đều bắn tung lên.
Nhìn tới cái đầu người thì đã bị phát trưởng của y đánh đát xương sọ rồi.
Lê cái bàn cũng bị chấn động,
nứt một đường dài.
Hai người đang kinh nghi bất định,
thì đạo nhân kia quát lên.
Bọn trục nhắc vô sĩ,
hôm nay đạo gia đại khai sát dơi đây.
Dương Thiết Tâm giận quá,
không nhìn được nữa.
Rút ngọn trường thương dắt ở góc nhà,
dọt ra bãi đất tước trước cổng, quát lớn.
quát lớn.
Ra đây, ra đây,
ta sẽ cho người biết mùi lợi hại của thương Pháp Dương gia.
Đạo nhân kia cười nhạt mà nói.
Bọn chúc nhắc là ma trành cho cọp,
nhà người mà cũng biết thương Pháp Dương gia.
Rồi y cũng giọt ra cổng.
Quách cứu thiên thấy tình thế không hay,
chạy về nhà lấy đôi kết ra.
Chỉ thấy đạo nhân kia cũng không túi kiếm,
vẫn đứng ở đó,
Bào phần vật trong gió giăng lên thành tiếng
Dương Thiết Tâm quát lên
Tút kiếm ra
Đạo nhân kia nói
Hai trong số các người nhất tệ tông lên
Đạo gia cũng chỉ dùng tay tông đối phó thôi
Dương Thiết Tâm ra oai
Một chiêu độc lông xuất động tấm ra
Tu đỏ trên đầu thương lây động
Bóng thương cuốn lên thành một dần sáng lớn
Phóng thẳng vào giữa ngục của đạo nhân
Đạo nhân chợt sửng xếp kết tiến sang
Thân hình theo ngọn thương,
bóng tới, lách qua bên trái,
trượng tái lật lại, chụp mũi thương.
Dương Thích Tâm từng khổ luyện thương Pháp từ nhỏ,
học được công thương gia truyền.
Nên biết,
thương Pháp dương gia không phải tầm thường.
Năm xưa,
Dương tái hưng một ngọn thương sắt dẫn đầu 300 công tống,
đại chiến với 4 dạng quân kim ở cầu Tiểu Thương.
Hằng hái giết hơn 2.000 quân vật,
đâm chết dạng hộ trưởng 8 bác bột đổng và hơn 100 thiên hộ trưởng, 3 hộ trưởng.
Lúc bấy giờ quân Kim bắn tên như mưa,
ông ta chỉ bị trúng có một mũi mà thôi.
Thuận tay để gãy mũi tên xong rồi đánh tiếp.
Rốt lại vì ngựa rơi xuống bãi bùng mới kiệt sức mà tủn tiếp.
Quân kiềm đốt phát ông ta,
lấy ra được hơn 2 thang đầu mũi tên sắp.
Trận đánh ấy giết quân kiềm,
khiến chúng vừa kính sợ.
Thương Pháp Dương Gia oai chấn trung nguyên.
Dương Thiết Tâm tuy không oai dũng bằng Tổ Tiên,
nhưng cũng đã được chân quyền về Thương Pháp.
Chỉ thấy y khóa đâm đánh hớt rê đập đỡ chặn mũi thương lấp loáng.
Chí tu đỏ trên đầu thương chớp lên một đường thương Pháp tuyệt dịu.
Các bạn vừa theo dõi phần đầu tiên bộ truyện Anh hùng xã Điêu của nhà văn Kim Dung.
Mời quý vị nghe phần tiếp theo vào chương trình ngày mai.
Mọi góp ý cho chương trình quý vị hãy gửi vào hộp thư điện tử đọc truyện vovavonggmail.com
Chương trình này do thuộc Linh Biên Tập với giọng đọc của Ngọc Minh và Phùng Đại Cút,
kỹ thuật Ngọc Duy.
Đến đây thì xin chào tạm biệt và hẹn gặp lại.