Hai bàn tay nhỏ nhắn xoa nhẹ lên đôi gò má ửng hồng
Nhìn mắt em giữa chiều giá lạnh mà anh cứ ngỡ hừng đông
Cảm xúc này chính là những điều ấm áp anh chưa từng nhận
Ngày cơn giông tố bất chợt tặng hai đứa mình một chỗ dừng chân
Khói nhẹ bay mà khi bờ môi em vẫn còn chưa kịp mở
Tiếng dòng người hối hả phai dần cứ như là mãi ở xa
Em khẽ nhìn sang đây giữa lúc trời mây dần thưa nhịp thở
Ngoài kia mưa xối xả nhưng trong lòng này thì bỗng nở hoa
Gió cứ việc thổi còn anh đứng đây thì đâu lạnh
Kỳ lạ làm sao anh lại chỉ muốn cơn mưa này lâu tạnh
Đuôi tóc dài khiến nét dịu dàng này chẳng thể phôi pha
Ngắm nhìn em giây nào anh lại tiếc vì nó đã trôi qua
Là khoảnh khắc cho anh cảm nhận yên ả mà không tất bật
Tạm xa hiện thực cái nơi thị thành nghiêng ngả người đông đất chật
Cảm ơn vì chiều nay có mưa để anh đợi chờ với ai
Mọi điều anh xin đổi hết chỉ đứng ở đây từ giờ tới mai
Cứ một chuyến xe dừng thì anh lại sợ em sẽ đi mất
Sợ rằng những rung động này bỗng trong phút chốc trở thành bí mật
Lỡ lạc nhau rồi không thể đi với em cùng trời cuối đất
Thì đó chắc chắn là điều mà cả cuộc đời anh tiếc nuối nhất
Biết những thứ anh vừa nghĩ ngợi xuất phát từ cơn mơ tưởng
Dù gặp em chỉ lần đầu lại phải bất giác mà chợt nhớ thương
Anh chẳng tìm ra được lý do để giúp mình bày tỏ -
Lại càng không muốn biến ngày hôm nay trở thành nỗi dày vò
Em ơi ! vài lời anh nói nào có phải ngôn tình
Vì anh thừa biết làm thế khác gì tự đào hố để chôn mình
Gặp em rồi anh chẳng lo lắng chuyện đời mai này thênh thang
Thứ mà anh muốn biết lại đơn giản chỉ là size giày em mang
Mãi tưởng tượng sau khung cửa sổ vẫn chẳng sánh được đêm sao
Liều một lần gói cảm xúc lại rồi thử đánh cược đem trao
Nếu biết trước chiều nay có mưa để anh đợi chờ với ai
Thì anh vẫn sẽ đổi hết chỉ đứng ở đây từ giờ tới mai