Ai nhớ chăng ai
Ai nhớ chăng những chiều
Có người em gái qua bên thềm
Tiếng hò sao xuyên chăng đầu gành
Nhạc dừng nghe buồn mênh mông
Và ngàn tia lửa ấm
Đời vơi dưới trăng êm đềm
Ai nhớ chăng ai
Ai nhớ chăng những ngày
Những ngày sâu trao với giữa ca
Quê nghèo vui sống trong mật mà
Đời vàng lên ngàn câu ca
Mà tình thấy càng bao lá
Ngàn lòng như tráng hoa
Ai nhớ chăng ai Ai nhớ chăng những chiều
Những chiều gặp gỡ nhau trên cầu Nước trời xanh ngất yên một màu
Lặng nhìn nhau hồi lâu lâu Rồi tình ta càng toán sâu
Sau mỗi xuyên bàn đầu
Ai nhớ chăng ai Ai nhớ chăng hôm nào Hôm nào mưa rớt trên
sông dài Trên đồng em tiên anh một chiều Chiều chia ly còn
chưa phai Trời buồn khóc rừng duyên ai Giọt lệ tuôn ngắn dài
Nhớ
vô vanh Nhớ muôn ngàn
Ngàn đời tôi còn nhớ Ngàn đời tôi nào quên
Quên quên sao bao nhiêu phút xa xưa êm đềm
Nhớ vô vanh Nhớ muôn ngàn Ngàn đời tôi còn nhớ Ngàn đời
tôi nào quên Bao nhiêu con người dừng chân trên bên tâm hồn
Ai nhớ chăng ai Ai nhớ chăng khói chiều
Khói chiều phương vấn mãi tranh nghèo
Khó bày em bé reo ngoài vườn Mẹ già tóc bạc như xương
Nợ đời luôn còng đôi vai Vương đơn đau chầm đường
Ai nhớ chăng ai Ai nhớ chăng những gì Những gì tha thiết
nhất trong đời Những gì không nói nên bằng lời Mà tim
ta thì chơi vơi Mà hồn ta tìm nơi nơi Mà lòng ta nhớ đời
Nhớ
vô vanh Nhớ
muôn ngàn Ngàn đời tôi còn nhớ Ngàn đời tôi nào
quên Quên quên sao bao nhiêu phút xa xưa êm đềm
Nhớ
vô
vanh Nhớ muôn ngàn
Ngàn đời tôi còn nhớ Ngàn đời tôi nào quên
Bao nhiêu con người dừng chân trên bên tâm hồn