thôi đành quên hết đi t/y chúng ta đã mãi bay xa thật rồi...
vội quay lưng bước nhìn e khuất xa về nơi cuối trời...một mình ngồi pùn zì e...
vì s e nở vùi lắp hết đi t/y chốn nào có hay lòng anh...
nhìu lần chờ mong e h không còn y nửa âu e bước đi rồi..hô..hô..ô..ô
e không trách gì ở a...hey đổ lổi là tại ai...không tại a..không phải e...do 2 ta đều đã sai...
a đã không đủ nghị lực để có thể thoát khỏi những cám zổ đóa...và e đã không thể nếu a lại như những ngày xưa mà tar đã từng có...a hãy quên e...bằng khoãng cách mòa a từng quên trong vòng tay người của người nào đấy chứ không phải e đâu/..và e sẻ quên a...bằng khoảng cách mà e từng khóc và khóc thật nhìu một mình trong đêm thâu....
thôi đành quên hết đi t/y chúng ta đã mãi bay xa thật rồi...
vội quay lưng bước nhìn e khuất xa về nơi cuối trời...một mình ngồi pùn zì e...
vì s e nở vùi lắp hết đi t/y chúng nào có hay lòng anh...
nhìu lần chờ mong e h không còn y nửa âu e bước đi rồi..hô..hô..ô..ô
xin e đừng mà...xin e đừng quên..a vẩn nhớ những kỉ niệm trong tim ngày mất...
từ khi e từng đêm...từng đêm a đã sai 1 lần xin e thứ tha...và a vẩn còn y e nhìu ..
điều đóa e bít mòa..tít là....những lổi lằm a đã rây ra...đã làm con tim e rụt ngã...
anh đã cố để nắm lấy bàn tay e..... nhưng s bây h e đi xa...vả chỉ còn mình tar..
vẩn là khói trắng vào mắt...vụi khóe vào mi....vội nhìn e bước qua....
thôi đành quên hết đi t/y chúng ta đã mãi bay xa thật rồi...
vội quay lưng bước nhìn e khuất xa về nơi cuối trời...một mình ngồi pùn zì e...
vì s e nở vùi lắp hết đi t/y chúng nào có hay lòng anh...
nhìu lần chờ mong e h không còn y nửa âu e bước đi rồi..hô..hô..ô..ô