Taonhớ những buổi đi bộ đến trường vào ngày thứ 2Vì đêm trước đó thức chắn chơi game nhạc này và ngủ lạiTao nhớ một đêm mày khóc với taoVì tiếng tivi vẫn to cách máy cũng không thể ác tiếng bố mẹ mày cả nhauVà tao bổ vaiNói với mày là tao hiểuĐều là những đứa trẻ thường xuyên chầm lặng và đau nhiềuNên mày biết tao đã vui cho mày bao nhiêuKhi mày cho tao xem những cưới và nói cô ấy là người tao yêuVì lúc đó đó,tao với mày chỉ mới 203 năm sau tao mới biết mình chưa trải đờiVẫn còn nhiều thứ phải làm và vẫn còn nhiều nơi phải tớiTao vẫn ước hôm đó tao đủ chứng thành để khuyên một câu là mày phải đợiVì vài tháng sau đó,nhận được cuộc điện thoại của màyBạn gái mày đi cùng một tầng khác và chính mắt mày nhìn thấyMày khóc và nói mày cảm thấy tim mình đau rất nhiềuĐáng lẽ mày nên nhìn ba mẹ mày và hiểu cho đời này vốn không có tình yêuVà đó là khi cố hỏng không nói ra lờiTao chỉ biết im lặng và để cho hàng nước mắt kia rơiVà đó là khi cố hỏng không nói ra lờiTao chỉ biết im lặng và để cho hàng nước mắt kia rơiVà đó là khi cố hỏng không nói ra lờiTao chỉ biết im lặng và để cho hàng nước mắt kia rơiVà đó là khi cô Hổng không nói ra lờiLần cuối mà anh gặp em,đó là lúc vào 3 giờ sángNgười của em còn đầy mùi rượu,mặc bộ đồ thật hở hangĐỏ cưới nhà của anh,xin cho em được ởTạm sau đó ngã đục xuống sàn,trong khi anh vẫn còn trong ngỡ ngàngEm đi trước khi anh kịp tính dứt vào sáng hôm sauChắc là vì em không muốn anh thấy được hình ảnh em đâuAnh nhớ em là người duy nhất,làm anh cười khi anh nói cấuMặc dù anh biết khi về đến nhà thì em và mẹ luôn cãi nhauThế nên nụ cười hoàn chỉnh là thứ mà em không dễ cóVà em luôn cố cho mọi người khác cái thứ em không thể cóAnh vẫn hay gặp mẹ em,bác vẫn hỏi làKhông có liên lạc được nó không từ cái ngày nó bỏ nhàVà anh muốn nói em,nói em biết rất nhiều điềuNói em biết rất nhiều người thương em,mẹ em đã chịu hiểuMột năm sau đó anh nhật một điện thoại của bácNói anh đến để giữ đám tang,tuần trước em đã vừa tự xácVà đó là khi cổ học không nói ra lờiAnh chỉ biết im lặng và để cho hàng nước mắt khi rơiVà đó là khi cô học không nói ra lời,anh chỉ biết im lặng và để cho hàng nước mắt khi rơiVà đó là khi cô học không nói ra lời,anh chỉ biết im lặng và để cho hàng nước mắt khi rơiVà đó là khi cô học không nói ra lờiTim,con biết cha to mình không thương nhau từ khi còn béCon biết ba vẫn suy nghĩ về những lỗi lầm khi ba còn trẻCon sợ khi phát hiện ra mình sẽ không bao giờ ngồi xuống hút chung một đếp thuốcVà tâm sự nhau nghe về cuộc đời buồnMột đời buồn, còn không bao giờ nói ba nghe về những khó khănVà dòng một cục nhét từ sau tạm một lấy tháng nên ba luôn thấyCon im lặng và làm những gì chỉ mình không biếtVì sự kêu hãnh quá lớn chỉ cho con đưa tay xin được chút chiến nghi cần thiếtHôm đó con về,nói với ba con sẽ là bốMặt ba không dọc máu,không nói cấu, cũng không phẫn nộBa nói là trong thật khắc,ba chạy xe và muốn mình biến mấtVà ba cứ chạy,không ý thức và không điên dânBa muốn được thấy con lớn,muốn được thấy con khôn,muốn được thấy con hơnatson