Bài hát: 3 Giờ Khuya (Vọng Cổ) - Út Trà Ôn
Lối:
Thuyền ngư phủ đèn khuya soi bến nước
Tiếng thời gian nhẹ lướt giữa trời mơ
Năm đêm rồi viết một lá thơ
Gởi theo nỗi mong chờ người viễn xứ.
VỌNG CỔ:
Câu 1:
Đồng hồ nhà ai đã điểm lên ba giờ ngắn ngủi mà tôi viết chưa xong một lá thơ... tình. (-)(-)
Tôi định sáng hôm sau sẽ gởi đến cho mình. (+)
Nơi xóm nghèo có con sông nho nhỏ, giữa hai hàng trúc mọc xinh xinh.
Nơi ấy có một mái lều nắng rọi sương chan, và một người vợ quê với duyên kiếp bẽ bàng.
Bởi đã có chồng mà trong tám năm qua không trở về xóm cũ./-
Câu 2:
Đêm nào anh cũng lấy giấy viết ra ngồi bên song cửa, bên ánh đèn khuya soi rọi giữa đêm trường. (-)(-) Anh biết viết gì đây, khi một đời trai đã lỡ độ đường. (+) Trước anh thăm cha già mẹ yếu, hai mái đầu tóc đã điểm sương. Sau thăm em một người vợ trẻ. Em ơi từ ngày vâng lệnh mẹ cha cùng anh dầy duyên can lệ. Em có phút giây nào nguôi được sầu thương./-
Câu 3:
Em ơi mái đình năm trước còn chăng?
Cây đa già ở cạnh bờ sông có còn in bóng soi làn nước bạc?
Ngày tiễn anh đi, em còn là một thôn nữ tuổi vừa đôi chín.
Hai má ửng hồng như một đóa phù dung.
Giờ đây có lẽ đã thành ra một thiếu phụ tay bùn chân lấm,
suốt một thời gian vò võ nhớ thương chồng muôn vạn *** nắng mưa.
Chồng đi lưu lạc phương tơ,
Ham vui nỡ để vợ nhà đợi trông.
Chiều chiều ra đứng bờ sông,
Nhìn theo lá rụng nhớ mong một người./-
Lối:
Sương đêm mờ nẻo vắng
Trăng khuya rụng dưới cầu
Mây trôi chầm chậm về đâu
Cho tôi gởi mối tơ sầu vấn vương.
VỌNG CỔ:
Câu 4:
Nhớ mái chùa xưa nhớ con sông mơ màng nước chảy tiếng hò ai văng vẳng dưới trăng... rằm. (-)(-) Nhớ mảnh vườn xưa với bao kỷ niệm êm đềm. (+)
Anh gởi về theo tờ giấy mỏng, với nỗi niềm cách biệt nhớ nhung.
Chưa thỏa chí làm trai, chưa làm nên sự nghiệp.
Anh không can đảm trở về quê với một thân hình xác xơ tiều tụy, sợ buồn đau cho những kẻ mong chờ./-
Câu 5:
Trăng đêm nay như gieo một nỗi buồn khó tả, ba giờ khuya điểm đã lâu rồi. (-)(-)
Mỗi tiếng ngân vang như lòng tôi thổn thức bồi hồi. (+)
Mẹ ơi tuổi già sức yếu, mẹ chỉ sống mỏi mòn bên cạnh một nàng dâu.
Nước mắt chan cơm mẹ đã bao lần nghẹn ngào buông đũa.
Mỗi khi nghe tiếng hò não nuột, giữa hoàng hôn phủ kín thôn buồn./-
Hò... ơi...
Sách sử người xưa con không để dạ:
"Phụ mẫu tại đường bất khả viễn du"
Con tôi lưu lạc phương nào
Ngày đêm lòng mẹ rạt rào nhớ thương.
Câu 6:
Mẹ ơi con chấm dứt lá thơ bằng mấy dòng bi lệ nhỏ, chan hòa trên nét chữ run run.
Em ơi giấy trắng mực đen anh không thể ghi hết điều tâm sự,
để gởi cho em tận chốn quê nhà. (SL)
Đêm đêm cứ ba giờ khuya tôi ra ngồi viết thơ bên song cửa.
Lá thơ viết mấy đêm rồi,
Biết ai về xứ cậy người trao thơ./.