24 giờ trôi nhưng anh chỉ thấy đôi môi đơn côi chẳng nói nên lờiNụ cười anh giấu giấu những buồn sầuHãy lên bên thương có câu được đâuVì sao đang chung bước phía trước những ngườiDừng chân giữa đời tương lai cùng nhauTừ tia nắng biến mất chỉ còn ân ơn không đón đưaChọn kết thúc không phải vì hết yêuAnh không khóc chắc gì đã hết yêuVỡ qua hết đêm ngày bên em không phải là do anh hết yêu emSài Gòn chưa gió em có lạnh khôngNỗi niềm bật khóc giữa chốn người đôngVì yêu em mà cả thành phố vương trong lòngMùa mưa ngâu năm ấy đã thay đổi tìnhNhân nơi dưới ôm thương nhau đậm sâuChỉ chết không thể lắng ngheĐã dần kín con đườngBông mùa thuốc khói mây tan trong tầm tayChỉ đôi ba lúc nhớ cứ kéo uống tìnhNhững kí ức xấu hiểu bao nhiêu mong manKhông còn vấn cơn ở phía xaGiết bận những tháng nâng ngờNhững đôi mắtẤn tồn về trong đời mắtNguyện cho bước chân trên tay là bước mấtCuộc đời anh thẳng gặp gần như là đứt phânSớm muộn cũng nên là rời xaCái cách được trọn quen em ở cạnh người taMuốn quên kí ức vẫn còi mỏiAnh nói cũng nỗi buồn được vang thầy lời đaSài Gòn vẫn thế nhưng không cònẤn mặn nắng maiSài Gòn đố mưa là giọt cháy thởCứu vấn đợiChạy thêm bắn tayBây giờ em nóiKhó lắm để bắt đầu yêuThế sao quá dễĐể em vẫn yêu và vẫn được yêuMột lần ấy đã thấy đôi timNhận ra giới hôn thương nhau đậm sâuGiờ chỉ còn ở là gian kín con đườngMột mùa thu khói mây tan trong tầm tayChỉ đổi qua nỗi nhớ như kéo đùa về những yêuDẫu yêu bao nhiêu mất mấtKhông còn vấn đề nào viết ra riêngBằng tình ca ngất ngờ*
Đang Cập Nhật
Đang Cập Nhật
Đang Cập Nhật